Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 860 - Thánh Phạn Thiên giao thủ với Diệp Thiên Kỳ!



Chương 860 - Thánh Phạn Thiên giao thủ với Diệp Thiên Kỳ!




Nàng ta trông như khoảng ngoài hai mươi, trên người mặc váy màu đỏ, mái tóc gọn gàng và mượt mà buông xõa sau lưng, làn da trắng nõn và có vẻ ngoài ngọt ngào, thoạt nhìn nàng ta cũng không phải là người bình thường.
"Hiện tại ta cũng không biết hắn đến cùng là ai, trong khoảng thời gian vừa qua bên trong Kình Thiên vực tập trung càng ngày càng nhiều cao thủ, lúc Ngư Thần cung mở ra chắc chắn sẽ là một trận đại chiến."
Từ Đông nói.
"Không cần biết hắn là ai, làm cho Mặc Lân thú và Từ sư huynh bị thương thành như vậy, ca của ta sẽ không bỏ qua cho hắn."
Nữ tử mặc váy đỏ cắn răng nói.
Trong lòng mấy người khác đều cảm thấy nặng nề, chậm rãi gật đầu.
Thánh Phạn Thiên!
Tuyệt đối là một ngọn núi lớn khó mà vượt qua trong suy nghĩ của rất nhiều người bên trong Thương Khung Thần cung bọn họ!
Mà ngay cả một số nhân vật cấp trưởng lão cũng bởi vậy mà xấu hổ!
Có hắn ra tay, ngoại trừ Diệp Thiên Kỳ của tổ chức Tà Đạo kia có thể ngăn cản ra thì những người khác đều không đáng để lo.
"Hy vọng Thánh sư huynh có thể chạy đến sớm một chút!"
Một người trong đó nói.
···
Trong sân.
Dương Phóng vừa lắng nghe động tĩnh xung quanh vừa lặng lẽ dọn dẹp gian phòng.
Đợi đến sau khi dọn dẹp thỏa đáng, hắn ngồi xếp bằng trên giường, tiếp tục lật xem đủ loại sách mà số một để lại bên trong giới chỉ.
Những cuốn sách này có ghi chép về cuộc đời của hắn, có thì ghi chép một số suy đoán của hắn đối với thành viên của Địa Phủ, nói một cách dễ hiểu, ngay cả số một cũng hoàn toàn không hiểu rõ ràng về Địa Phủ.
Rất nhiều vấn đề đều mơ hồ không hiểu.
Dương Phóng bỏ ra khoảng thời gian một ngày, mới xem hết toàn bộ cuốn sách này một lần.
Sau đó ở trong phòng tiếp tục tu luyện Thánh quyết.
Đối với chuyện của Khư Thần cung, hắn cũng không sốt ruột, Phong luật có thể để ý động tĩnh xung quanh bất cứ lúc nào, mọi tình huống ở bên ngoài đều không thể lừa được hắn.
Chỉ cần xếp bằng ở trong phòng, mọi chuyện tự có thể hiểu rõ như lòng bàn tay.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Cảm ngộ của Dương Phóng đối với Thánh quyết càng ngày càng sâu, trải nghiệm cũng càng ngày càng nhiều, các loại ảo giác trước đó một mực xuất hiện ở trước mặt hắn, trong mấy ngày này đều đã biến mất.
Tuy nhiên độ khó khi tu luyện Thánh quyết, hắn cũng cảm nhận được thêm một lần nữa.
Lấy tư chất hiện tại của hắn vất vả tu luyện một ngày cũng mới chỉ có thể tăng lên 10 điểm kinh nghiệm, cũng khó trách số một dần dần không khống chế nổi chính mình.
Đương nhiên, Dương Phóng cũng không phải dốc toàn bộ thời gian vào việc tu luyện Thánh quyết, vào ban đêm, hắn bắt đầu xoát các võ kỹ khác nữa.
Năm ngày trôi qua, bên ngoài xôn xao.
Cao thủ tới càng ngày càng nhiều.
Tình huống trong trấn cũng càng ngày càng hỗn loạn.
Vào ngày thứ ba, đã có rất nhiều người nhanh chóng lao về phía trong núi, ngay cả người của Hoàng thất cũng đã nhanh chóng xuất động.
Khắp đồi núi, hầu như ở đâu cũng có người.
Tuy nhiên Dương Phóng thế nhưng vẫn không có hành động thiếu suy nghĩ mà là tiếp tục áp dụng một loại thái độ quan sát.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Vào thời điểm ngày thứ sáu, trong rừng đột nhiên truyền đến động tĩnh kinh khủng, kèm theo đó là tiếng kêu to thê thảm, giống như xuất hiện biến cố đáng sợ nào đó.
Rất nhiều người bê bết máu lập tức từ phương hướng Khư Thần cung chạy trở về.
"Thật là đáng sợ, bên ngoài Khư Thần cung có trận pháp, căn bản mở không được!"
"Người của Hoàng cung và Phủ Thái tử đều đi tới, người của Thương Khung Thần cung, tổ chức Tà Đạo cũng xuất hiện, nhưng tất cả đều vô dụng, căn bản không mở ra Khư Thần cung!"
"Trận pháp Khư Thần cung bị người tác động vào bộc phát ra hào quang, vừa đối mặt đã động chết rất nhiều người!"
"Khư Thần cung kia giống như phun ra khí tức âm trầm, này hoàn toàn không giống Khư Thần cung trước đây, giống như là một cái Ma quật vậy, loại khí tức lạnh lẽo kia thiếu chút nữa làm đông cứng linh hồn của ta!"
"Thật là đáng sợ, ta sẽ không tiếp tục đến đó nữa."
···
Những người trốn thoát há hốc mồm kinh hãi.
Mặc dù như thế, một số cường giả mới đến trong trấn còn đang liên tục không ngừng tiến đến nhìn vào trong núi, muốn tự mình chứng kiến.
Một số chuyện không thể tự mình trải qua, đối với rất nhiều người mà nói đều là vô cùng đáng tiếc.
Mà ngay cả Liễu Vân cũng có chút ngồi không yên, muốn thúc giục Dương Phóng lên núi.
Hắn rất muốn cùng đi qua xem náo nhiệt một chút.
"Bây giờ tới đó, ngoại trừ đột nhiên gây thù chuốc oán ra cũng không có bất kỳ tác dụng nào!"
Dương Phóng lập tức lắc đầu, nói: "Lúc nào nên xuất thủ, ta tự nhiên sẽ xuất thủ, còn về phần ngươi, tốt nhất đừng có đi quá gần với ta, không phải vậy ta lo lắng sẽ không bảo vệ được ngươi!"
Mấy ngày nay hắn liên tục nâng cao võ kỹ, theo thời gian dần trôi qua thế mà thật được hắn lục lọi ra một chút mấu chốt về lĩnh vực.
Lúc vận chuyển chân khí, có thể cảm nhận rõ ràng không gian xung quanh mình đang chấn động cùng với mình.
Chỉ cần khống chế tốt, hoàn toàn có thể biến không gian quanh mình thành một phần của chính mình.
Đây chính là lĩnh vực!
Tuy nhiên nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế thao tác vẫn còn có chút khó khăn.
Dương Phóng đành phải tiếp tục thăm dò, tranh thủ tu luyện tất cả võ kỹ đạt đến viên mãn lại nói.
Vào buổi chiều tối, bên ngoài lại xảy ra một chuyện lớn nữa.
Dẫn tới mọi người xôn xao.
"Thánh Phạn Thiên giao thủ với Diệp Thiên Kỳ!"
"Nam Bắc Song hùng xuất thủ bên ngoài Khư Thần cung, cảnh tượng kinh khủng, làm cho người ta khó mà tiếp cận!"
Rất nhiều người hô to.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận