Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 120: Lôi âm hiển uy

Rất nhiều người bị chấn động đến hai lỗ tai ù ù cạc cạc, vội vàng dùng lực che lỗ tai của mình lại.
Nhưng chẳng mấy chốc thần sắc Tống Vạn lập tức thay đổi.
Bởi vì một chưởng này của hắn đánh ra, cái chuông lớn thế mà không có bay ngược lại đằng sau.
Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên, hai con ngươi trong mắt đột nhiên co rụt lại.
Bỗng nhiên phát hiện ở trên cái chuông lớn chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một bóng người đeo mặt nạ.
Đối phương ở sau khi vỗ vào chuông đồng, ngay sau đó lại tung người nhảy lên lao tới hạ vào bên trên chuông đồng.
Tống Vạn lập tức gầm lên một tiếng dữ dội, lập tức vận chuyển công lực toàn thân tới mức cực hạn, muốn dùng một chưởng nữa điên cuồng vỗ ra.
"Cút!"
Đột nhiên, tiếng quát của Dương Phóng chứa đầy lôi âm, bành trướng cuộn trào, trong nháy mắt vang vọng ở trong mảnh khu vực này.
Ầm!
Đầu óc Tống Vạn trong nháy mắt vang lên ong ong, hóa thành trống không, ý thức đần độn u mê, bên tai như có vô số tiếng sấm nổ vang rền cuộn trào mãnh liệt.
Cả người trong nháy mắt trở nên ngốc trệ.
Dương Phóng nhảy lên một cái, ánh mắt hung tàn, trường đao trong tay mang theo một tầng lực lượng vô cùng đáng sợ, trực tiếp hung hăng trảm về phía thân thể của Tống Vạn.
"Bảo vệ tướng quân!"
Một đám cao thủ Hắc Long quân thần sắc thay đổi, mở miệng hét lớn, lập tức có hơn mười cái bóng người xông tới, nhanh chóng lao về phía Dương Phóng.
Cùng lúc đó!
Hai tên cao thủ Lục phẩm của Bạch Nguyệt lâu, hai tên Lục phẩm của Kiếm tháp tất cả đều xông tới, trường kiếm của họ nhanh như chớp, đâm về phía cơ thể của Dương Phóng với tốc độ cực nhanh.
Dương Phóng nhướng mày, mặt mũi lộ ra vẻ hung thần, lập tức quát lớn một tiếng về phía mọi người.
"Cút!"
Ầm!
Đám người vừa xông tới lại bị lôi âm ảnh hưởng tới một lần nữa, hai lỗ tai vang lên ong ong, ý thức đần độn u mê, ngay lập tức ngốc trệ xuống, không động đậy.
Ngay vào lúc này!
Ý thức của Tống Vạn cuối cùng cũng khôi phục lại, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng liều lĩnh xoay người tránh né.
Nhưng Dương Phóng với ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp chém thẳng vào Tống Vạn một cách hung hãn.
Lông tơ trên người Tống Vạn dựng đứng lên, hắn hét lớn một tiếng, lập tức lấy tay không đón đỡ.
Nhưng xét cho cùng, hắn ta ở trạng thái vội vàng đón đòn, nội khí toàn thân căn bản là không cách nào vận chuyển đến đầy đủ được.
Ầm!
Vừa đối mặt, thân thể Tống Vạn lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài, hung hăng nện vào đám người đằng sau, trên bàn tay máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm, ngay cả nội khí hộ thể cũng bị một đao chém toạc.
...
Lạch cạch!
Sau khi Dương Phóng dùng đao chém vào cánh tay của Tống Vạn, ánh mắt lạnh lùng, ngay sau đó lập tức di chuyển lần nữa, nhanh chóng tấn công về phía nhóm người vừa bị hắn ta chấn nhiếp.
Vào thời khắc này, những tên cao thủ của Kiếm tháp và Bạch Nguyệt lâu đã từ trong trạng thái thất thần giật mình tỉnh lại, trong lòng kinh hãi, vội vàng tránh né một cách nhanh chóng.
Nhưng đám cao thủ Hắc Long quân còn lại kia thì không có được vận khí tốt như vậy.
Vẫn còn đang trong trạng thái thất thần, bị trường đao của Dương Phóng nhanh chóng đảo qua cổ.
Phốc phốc phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, từng cái đầu người bay loạn khắp nơi.
Dòng máu đỏ giống như là suối phun.
Dương Phóng vì để giết càng nhanh càng tốt, thậm chí thuận tay đoạt lấy trường đao thứ hai tới, song đao vung vẩy, quả thực như là chiếc cối xoay gió vậy.
Cộng thêm thân thể hắn vào lúc này rất vạm vỡ, cao gần hai mét, ra đòn cực kỳ thuận tiện.
Vẻ mặt Tống Vạn kinh hãi, cánh tay đau nhói, toàn bộ vẻ mặt đều vặn vẹo cùng một chỗ.
Toàn bộ tay phải của hắn thiếu chút nữa thì bị phế!
Vừa rồi hắn thế nhưng là đã bị chấn nhiếp ý thức, rơi vào trạng thái thất thần ngắn ngủi.
Đây là chuyện đáng sợ tới cỡ nào!
Nếu như không phải có những người khác tới cứu giúp, chẳng phải đối mặt vừa rồi hắn đã bỏ mạng chết thảm rồi sao.
"Bắn tên, nhanh nhanh bắn tên!"
Tống Vạn mở miệng quát lớn.
Căn bản không thèm để ý tới những quân sĩ Hắc Long quân đang trong trạng thái thất thần kia nữa.
Quân sĩ Hắc Long quân còn lại vội vàng nhanh chóng rút cung và nỏ ra, nhanh chóng bắn về phía Dương Phóng đang ở giữa sân.
Sưu sưu sưu sưu!
Mũi tên trút xuống như mưa, lít nha lít nhít, xuyên thấu qua không khí, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Cung và nỏ của Hắc Long quân bọn họ là có tiếng trong toàn bộ Bạch Lạc thành.
Trong phạm vi ba trăm mét, nó có thể xuyên qua áo giáp.
Cho dù là cao thủ Lục phẩm, Thất phẩm bị trận tiễn vây quanh thì cũng chỉ là một con đường chết.
Dương Phóng nhướng mày, vung vẩy hai trường đao, đạt tới trạng thái xoay tròn cực nhanh, ngăn ở trước người, đồng thời mở miệng quát lớn lần nữa.
Ầm!
Tiếng quát của hắn vừa truyền ra, chấn động đến hai tai mọi người vang lên ong ong.
Nhưng dù sao cũng ở khoảng cách khá xa, không cách nào làm giống như trước đó vừa quát lập tức chấn nhiếp lòng người.
Dương Phóng phản ứng ngay lập tức, sau đó trong khoảng thời gian đám đông khựng lại một chút, thân thể của hắn ta nhanh chóng trốn sau chiếc chuông đồng.
Trên mặt mọi người lô ra vẻ giật mình một cái, khi phản ứng lại lần nữa, vội vàng lùi lại, ra sức bắn tên ra.
Keng keng keng keng!
Một số mũi tên bắn trượt, làm toàn bộ chuông đồng rung nhẹ, tia lửa bắn ra tung tóe.
Có rất nhiều mũi tên trực tiếp xuyên thẳng vào bề mặt chuông đồng.
Dương Phóng ánh mắt trở nên lạnh lùng, đột nhiên vung trường đao ra, quét về phía chuôi chuông đồng.
Với một tiếng cheng vang lên, tia lửa bắn tung tóe, toàn bộ chuông đồng ở vị trí chuôi chuông được hắn hung hăng chém ra một vết nứt thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận