Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 963 - Diệp Huyền đâu? Diệp Huyền còn chưa ra tay sao!



Chương 963 - Diệp Huyền đâu? Diệp Huyền còn chưa ra tay sao!




Cảm nhận được trạng thái bây giờ của mình, Dương Phóng cười ha ha.
Hắc Ám Thần chủng quả nhiên giúp mình rất nhiều!
Mặc dù Liễm Tức Hóa ảnh vào ban ngày sẽ có sơ hở rất lớn, dễ bị cao thủ phát hiện, tuy nhiên nơi này chính là Lam tinh, trên Lam tinh này thế nhưng là không có cao thủ gì.
Bây giờ mình đã có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo!
Giám sát bên ngoài và lái xe của Diệp Huyền đều có thể chứng minh chính mình chưa từng ra khỏi cửa.
Bởi vậy, hắn bây giờ chạy tới Long Hà sơn, giải quyết những rắc rối ở đó, để hắn cũng sẽ không lập tức bại lộ, ngược lại có thể rời khỏi ánh mắt của mọi người trong tích tắc.
Sưu!
Thân hình Dương Phóng léo lên, dọc theo khe hở ở cửa sổ, nhanh chóng lướt đi biến mất tại hành lang trong bóng tối.
Sau đó Phong Luật Thần chủng cũng được mở ra.
Tốc độ của tăng gia tăng lần nữa.
···
Bên ngoài gian phòng.
Lái xe của Diệp Huyền chờ đợi tới nôn nóng không thôi, đi tới đi lui, còn hoàn toàn không biết Dương Phóng sớm đã biến mất.
Chớp mắt cái chính một đêm trôi qua.
Thời gian trực tiếp đến hơn tám giờ sáng ngày hôm sau.
Chuyện giống như những gì Dương Phóng nghĩ.
Tình huống bên trong Long Hà sơn vượt ngoài dự liệu.
Một mặt là núi cao rừng rậm, địa hình phức tạp, một mặt khác là hai sinh vật ngoài hành tinh có thực lực đáng sợ, thông thạo phương pháp thu liễm khí tức, sau những lần va chạm thăm dò liên tục, cuối cùng bùng phát đại chiến.
Đội người xuyên không đầu tiên xông vào chẳng mấy chốc đã xuất hiện tình huống thương vong nặng nề.
Đội người xuyên không thứ hai ngược lại có chút thành tích, bọn họ vây công nữ tử mọc ra đuôi báo kia khiến nữ tử đuôi báo bị tổn thương đó càng bị thương nặng hơn.
Trong hơn mười giờ rượt đuổi và chiến đấu, thương thế của nữ tử đuôi báo đó đang liên tục gia tăng, cuối cùng đã bị giết vào khoảng hơn 9 giờ sáng nay.
Tuy nhiên mặc dù bọn họ giết chết được nữ tử đuôi báo kia, nhưng ở dưới sự liều mạng phản công, cũng tổn thất mấy người.
Vào khoảng thời gian hơn mười giờ trưa.
Bọn họ lại gặp phải con quái vật biết tầng hình.
Người của tiểu đội thứ hai cũng lập tức gặp phải đả kích to lớn.
Mọi người lập tức bắt đầu bỏ chạy trong trạng thái hoảng loạn.
Nhiều người trong quá trình trốn thoát đã làm mất thiết bị định vị trên người.
Kể từ đó, cho dù quân đội đã chuẩn bị sẵn sàng hỏa lực để viện trợ thì vào lúc này dưới tình huống không xác định được phương hướng cũng đã không dám công kích, tránh làm người một nhà bị thương.
Cứ như vậy, cả khu rừng trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Trong lều vải.
Sắc mặt vị lão lãnh đạo kia trầm xuống, bàn tay lập tức nắm chặt lại, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình lớn đen nhánh trước mặt.
"Xong!"
Sắc mặt Nhậm Quân trắng bệch: "Thực lực của con quái vật đó thực đáng sợ, nhiều người như vậy mà cũng không phải là đối thủ của nó!"
"Diệp Huyền đâu? Diệp Huyền còn chưa ra tay sao!"
Trình Thiên Dã vẻ mặt khó coi.
Gia hỏa này là Siêu phẩm đệ nhị quan, vừa tiến vào trong rừng thì hệ thống định vị trên người của hắn lập tức bị hắn tắt đi.
Người này không thể không nói quá mức tự tư!
Lão lãnh đạo khẽ thở hắn ra một hoi, trong lòng cuộn trào mãnh liệt, mở miệng quả quyết: "Trình đội trưởng, ngươi đi mời Dương Phóng kia tới đây, ta sẽ đích thân nói chuyện với hắn!"
"Vâng, lão lãnh đạo!"
Trình Thiên Dã thay đổi sắc mặt, lập tức gật đầu, sau đó thì lui ra ngoài.
···
Ở một nơi cách lều vải khoảng hơn mười dặm.
Thân thể Dương Phóng hóa thành bóng đen một cách hoàn hảo, đang lẳng lặng bám sát vào cái bóng của một gốc cây đại thụ, mở Phong Luật Thần chủng ra, lắng nghe được các loại âm thanh ở đằng xa, miệng không thể không cong lên.
Quả nhiên!
Chính quyền dường như đã có không ít suy đoán đối với mình trong khoảng thời gian vừa qua.
Vẫn là muốn mời mình xuất thủ!
Dù sao luôn có một số chiếc máy bay không người lái bay lượn xung quanh trên bầu trời nơi ở của hắn.
"Bây giờ không thể chậm trễ, ta cần phải nhanh chóng trở về, nhỡ đâu Trình Thiên Dã chạy tới nơi ở của ta phát hiện ta không ở trong nhà vậy thì phiền toái, cho nên phải tốc chiến tốc thắng."
Dương Phóng tự nói.
Dù sao mình đến đây là để chuyển hướng sự chú ý của chính quyền.
Cho nên sau khi làm xong chuyện ở đây thì nhất định phải nhanh chóng trở về.
Mà sau khi chăm chú lắng nghe một lúc lâu, trong lòng hắn sớm đã có phán đoán ra đại khái thực lực của con quái vật đó.
Tổng thể mà nói chắc chắn không bằng chính mình.
Bởi vì mấy người xuyên không Siêu phẩm đệ nhất quan thế mà cũng có thể kiên trì được một đoạn thời gian.
Chính mình đường đường là Thánh Linh cảnh, nếu như không giải quyết được con quái vật đó mới gọi là quái.
Sưu!
Thân hình Dương Phóng lóe lên, lập tức biến mất, đồng thời thi triển Phong luật lần nữa, liên tục lắng nghe động tĩnh xung quanh, quả thực còn muốn tinh chuẩn hơn so với ra đa.
Hai mươi phút sau.
Hai mắt Dương Phóng lóe lên, cuối cùng đã bắt được một chút động tĩnh.
"Chỗ đó!"
Xoát!
Hắn đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng biến mất.
···
Trong khu rừng rậm rạp.
Diệp Huyền nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng, ở sau khi hắn ẩn nấp mười mấy tiếng vậy mà vẫn bị phát hiện.
Ở trước mặt của hắn xuất hiện một con sinh vật to lớn cực kỳ đáng sợ, cao hơn ba mét.
Nửa phần dưới của thân thể là một con bộ cạp màu đen, nửa phân trên lại là hình người, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tràn ngập tà khí, nhiều nơi xuất hiện vết cắt dữ tợn.
Tuy nhiên, có nhiều vết cắt đã bắt đầu xuất hiện kết vảy.
Mà ngay cả cánh tay bị cụt, thế mà cũng thực sự mọc ra lại.
Điều này làm cho Diệp Huyền phải rung động trong lòng.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận