Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 269: Ngã một lần chắc chắn sẽ phải khôn hơn một chút

Bạch Lộc mỉm cười, "Tình hình hiện tại ở Bạch Lạc thành, không biết khi nào mới có thể khôi phục hoàn toàn, chúng ta còn sống được một ngày thì hãy tận hưởng cuộc sống thêm một ngày đi."
"Được rồi, ta vẫn muốn về nhà sớm hơn."
Dương Phóng trả lời, tiếp tục làm phần việc của bản thân mình.
Bạch Lộc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không còn tiếp tục rủ rê nữa.
Mặt trời xuống nùi.
Công việc trong một ngày cuối cùng cũng đã xong.
Dương Phóng lên tiếng chào hỏi Trình đại phu và Trịnh đại phu rồi lập tức rời khỏi nơi này.
Bạch Lộc nhanh chóng đuổi theo, hai mắt nheo lại, đứng từ đằng xa quan sát dấu vết của Dương Phóng.
Một lúc sau, hắn quay người lại và đi vào sâu trong một con hẻm nhỏ.
"Hắn còn không chịu đi sao?"
Bên trong một gian phòng, một bóng người áo đen lạnh giọng hỏi.
"Vâng thưa đại nhân, cái tên Dương Phóng kia nhát gan như chuột, ta mấy lần mời hắn đi ra ngoài, nhưng hắn đều trực tiếp từ chối, hơn nữa hắn cực kỳ đề phòng, mỗi lần ta âm thầm đi theo hắn đều bị hắn phát hiện ngay, người này ... giống như một con rùa đen rút đầu vậy."
Bạch Lộc bộ dạng phục tùng cúi đầu, cẩn thận nói.
"Phế vật!"
Bóng người áo đen nói với giọng nói lạnh lùng.
"Quên đi, chúng ta trước tiến hạ những người khác đi, chỉ là một tên đại phu nho nhỏ như hắn cũng đừng hòng chạy thoát, chờ đến khi hạ được những người khác, lại tới đối phó hắn!"
Một người áo đen khác nói với giọng điệu thờ ơ, nhìn về phía Bạch Lộc, nói: "Mấy ngày nay ngươi nhất định phải để mắt tới hắn!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Bạch Lộc vội vàng mở miệng nói.
Hai bóng người mặc áo bào đen lập tức xoay người rời đi, biến mất ở chỗ này.
. . .
Tại tổng bộ của Huyền Vũ tông.
Bóng đêm dày đặc.
Tiếng gió rít gào.
Thân thể Phong Dưỡng Hạo xuất hiện ở đây, ánh mắt lạnh lùng, quần áo rộng thùng thình, quan sát bốn phương tám hướng.
Bọn họ đã kiểm tra thi thể của Đinh Giải trước đó.
Dấu vết của Túy Hồn hương cũng được tìm thấy trong thi thể này.
Vì vậy, trong mấy ngày liên tiếp, bọn họ đều mai phục ở tổng bộ của Huyền Vũ Tông, chờ đợi gia hỏa bán Tịch Tà ngọc kia xuất hiện.
Nhưng đáng tiếc cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa thấy bóng dáng của gia hỏa bán Tịch Tà ngọc đâu.
"Xem ra gia hỏa này thật đúng là cẩn thận, đây là không muốn đi ra ngoài nữa."
Phong Dưỡng Hạo mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
"Hắn trốn không thoát, âm lực của Tà Mẫu chẳng mấy chốc sẽ được tích lũy hoàn tất, không cần biết hắn trốn ở nơi nào, đều sẽ bị Tà Mẫu bắt được!"
Hứa Như Thiên được bao bọc trong bộ quần áo màu đen, nói với giọng lạnh lẽo.
"Ừm?"
Khuôn mặt Phong Dưỡng Hạo khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Hứa Như Thiên, nói: "Lần này ngươi có xác định sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Yên tâm, ngã một lần chắc chắn sẽ phải khôn hơn một chút, ta sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa!"
Hứa Như Thiên phát ra nụ cười lạnh, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy.
Hắn đã có sẵn một kế hoạch hoàn hảo trong đầu.
Kế hoạch này lẽ ra phải được áp dụng thực hiện trong lần trước.
Chỉ tiếc, lần trước lại bị người phát hiện ra bí mật từ sớm.
Nhưng lần này hắn đã đặt tính mạng của mình lên hàng đầu để sống sót, và với sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt lâu và các thế lực khác, không cần mấy ngày nữa chính là ngày chết của Thượng Quan Vô Cực!
"Đã như vậy, vậy cũng đã đến lúc ta phải đi đối phó với kẻ phản bội kia."
Phong Dưỡng Hạo nói với giọng điệu đều đều.
Mấy ngày nay hắn vì chuyện Đạo đồ mà bận rộn đến mức ngay cả nhiệm vụ của mình cũng không làm.
"Có cần ta phái người tới giúp ngươi hay không?"
Hứa Như Thiên mở miệng hỏi.
"Không cần, dễ như trở bàn tay mà thôi!"
Phong Dưỡng Hạo trông có vẻ tự tin và nói: "Năm đó hắn bị một chưởng của Đà chủ chấn thương, đã nhiều năm như vậy rồi, xem như còn sống thì cũng đã trở thành một tên phế vật."
"Vậy thì được!"
Hứa Như Thiên gật đầu, khóe miệng nở ra nụ cười quỷ dị, "Hai ngày nữa, Thượng Quan Vô Cực sẽ xuất quan, ta sẽ khiến hắn hoàn toàn không cách nào xoay chuyển khi xuất quan, chỉ cần hắn chết đi thì toàn bộ Bạch Lạc thành này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta, đến lúc đó ta ngược lại là muốn xem xem cái tên gia hỏa đánh cắp Đạo đồ còn có thể trốn được ở nơi nào!"
. . .
Màn đêm buông xuống.
Dương Phóng không ở trong nhà mà thay một chiếc áo choàng màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ da người, lại lấy khen đen che mặt lại, rồi lại từ trong nhà lẻn ra bên ngoài một lần nữa.
Thời gian không phụ người có tâm.
Sau những chuyến viếng thăm bí mật trong những ngày qua, cuối cùng hắn đã tìm thấy tung tích Chu trưởng lão của Huyền Vũ Tông vào ngày hôm qua.
Cũng chính là vị sư tôn tiện nghi kia của mình.
Tối nay, đang muốn đi tới bái phỏng một chút.
Hô!
Thân hình Dương Phóng nhoáng lên một cái, vượt qua bức tường và nhanh chóng rời khỏi nơi này.
. . .
Ở trong một ngôi nhà có sân nhỏ vắng vẻ chật hẹp.
Ẩn mình trong góc phía tây của Bạch Lạc thành.
Từ bên ngoài xem ra, không có một chút thu hút nào.
Tuy nhiên, cảnh quan bên trong rất độc đáo và tinh tế, có hòn non bộ, ao nhỏ, hoa viên, hành lang, mọi thứ cái gì cần có đều có.
Thân thể của Dương Phóng lặng lẽ không tiếng động đáp xuống trên đầu tường (đỉnh tường), cảnh giác quan sát, sau đó mới bước nhanh dọc theo đầu tường.
Phấn độc không màu, không mùi tỏa ra từ trên người hắn và phát tán lan tràn vào trong sân.
Cũng không phải là Túy Hồn hương, mà là hắn điều chế một loại bí dược khác, có tác dụng khiến người ta mê man, có hiệu quả cực nhanh.
Không bao lâu.
Trong toàn bộ nhà, từng tên nô tỳ, người hầu qua lại lần lượt ngã xuống đất, phát ra những tiếng động trầm muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận