Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 314: Bơi nào có Diệt Tà minh thì nơi đó chắc chắn sẽ có công đạo!

Những dược liệu khác đều có thể mua được, thậm chí trên người hắn bây giờ có không ít.
Nhưng Tử Kim trúc và Phi Giao huyết này lại không có.
Dương Phóng chợt nhớ tới một chuyện, lấy ra hai quyển thư tịch từ bên trong bộ giáp sắt, trong miệng thì thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là hai quyển sách này còn chưa có ném đi.
Không phải vậy tổn thất là lớn lắm.
Vạn Độc kinh!
Huyền Y kinh!
Dương Phóng ngay lập tức lục lọi trong Huyền Y kinh.
Sau một thời gian ngắn, cuối cùng cũng tìm được ghi chép về Tử Kim trúc và Phi Giao huyết.
Đúng như những gì hắn nghĩ, hai loại dược liệu này quả nhiên rất hiếm gặp.
Đặc biệt là Phi Giao huyết.
Phi giao là một loại rắn độc quái dị, sau lưng mọc lên hai cánh, ẩn chứa kịch độc, bình thường thích xuất hiện ở một số nơi tối tăm, toàn thân có màu đen tuyền, thích nhất đi ra ngoài vào ban đêm.
Túi độc và huyết dịch (máu) của nó đều là một loại bảo dược hiếm có, không cần biết là tu luyện công pháp hay là phối trí đan dược đều có thể cần dùng đến.
Dương Phóng lật xem một lát, sau đó lại cất giấu kỹ hai quyển sách này vào trong người, lấy bao bao lớn ở trong một góc và đi ra khỏi hang động.
Mắt thấy nơi xa ánh nắng tươi sáng, núi rừng rậm rạp.
Hắn tung người nhảy lên, rời khỏi hang động này biến mất ở nơi đây.
. . .
Trong hang động rộng rãi.
Bóng người tập trung, bó đuốc bốc cháy.
Sắc mặt Trần Long trắng bệch, thương thế trên người đã được đắp thảo dược lên, băng bó dày đặc.
Ở trước mặt của hắn, có tới bảy tám bóng người, nam có nữ có, già có trẻ có.
Vào lúc này, biết được những gì mà Trần Long gặp phải, một thanh niên trong đó mở miệng thở dài: "Thật đúng là không nghĩ tới, Trần tổng tiêu đầu thế mà còn không chạy thoát khỏi thủ đoạn thâm độc của Quách gia, Quách gia lòng lang dạ thú, lạm sát kẻ vô tội, tất cả các chi sĩ chính nghĩa trong thiên hạ cũng sẽ không ngồi yên không để ý tới, Trần huynh đệ yên tâm, Diệt Tà minh chúng ta chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho Trần huynh đệ."
"Không sai, nơi nào có Diệt Tà minh thì nơi đó chắc chắn sẽ có công đạo!"
"Nếu như người trong thiên hạ ai cũng giống như Quách gia, vậy thì trên đời này nào còn lối thoát nào nữa?"
Mọi người thi nhau mở miệng, chính nghĩa lẫm nhiên.
"Đa tạ mọi người, Trần Long không thể báo đáp, nếu như mọi người không chê, Trần Long sau này nguyện ý dựa vào mọi người!"
Trần Long sắc mạt cảm kích, đứng dậy, quỳ lạy trên mặt đất.
"Trần huynh ngươi thực sự quá khách khí, giao tình giữa ta và ngươi không phải bình thường, Trần huynh sao cần phải khách khí như thế?"
Thanh niên cầm đầu dùng hai tay đỡ Trần Long dậy, mở miệng nói: "Thực không dám giấu giếm, từ lúc vừa nhìn thấy được Trần huynh, ta và Trần huynh là cùng chung chí hướng, bây giờ trong nhà Trần huynh gặp nạn, ta há có thể ngồi yên không để ý tới?"
"Gia phụ chết thảm, ngoại trừ Quách gia ra thì còn có một người nên chịu trách nhiệm!"
Trần Long sắc mặt oán hận, cắn răng nói, "Ngay tại hôm qua, ta gặp được một người mặc áo giáp đen, hắn từ trong tay gia phụ ép mua ép bán rất nhiều dược liệu trân quý, tối hôm qua ta gặp phải truy sát, tiến đến tìm hắn cầu cứu, người này lại đầu tiên đuổi ta rời đi, nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn, chỉ sợ sớm đã chết thảm rồi, người này nhục ta nhiều lần, ta nhất định phải làm cho hắn trả giá đắt!"
"Chính vì có quá nhiều kẻ ích kỷ như người mặc áo giáp thế nên trên đời này mới loạn như thế, nếu chúng ta muốn thay đổi tất cả những điều này, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ căn nguyên của vấn đề, nói theo cách khác tức là thay đổi hoàn toàn những kẻ ích kỷ này."
Một nữ tử bên cạnh thở dài thườn thượt nói.
"Trần huynh có người mặc áo giáp kia bộ dáng ra sao không?"
Một người đàn ông khác cười hỏi.
"Bộ dáng hắn ra sao ta ngược lại không thấy rõ, nhưng toàn thân hắn mặc lên một bộ giáp dày đen nhánh, chỉ để lộ ra đôi mắt bên ngoài, chắc là sẽ rất dễ nhận ra."
Trần Long nói.
"Vậy là được!"
Thanh niên cầm đầu mỉm cười, "Chỉ cần có thể biết được đặc thù của đối phương, chúng ta tự nhiên có biện pháp đi đối phó người này."
"Trần huynh mau uống thuốc vào đi, để lát nữa nguội uống không được tốt."
Nữ tử trước đó bưng chén thuốc tới lần nữa, cười duyên dáng.
Trên người nàng ta mặc quần áo màu vàng sáng, trên đầu là mái tóc đen như mực, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn như là ngọc, đặc biệt là mùi thơm trên người thiếu nữ càng làm cho sắc mặt Trần Long đỏ lên, hai tay nhận lấy chén thuốc.
. . .
Một phương hướng khác.
Bên trong Hắc Mặc thành.
Hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
Ở khu vực đầu thành, tất cả lao động khổ sai đều đang hoảng loạn bỏ chạy.
Trong đám người.
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, lão Ngô, Trần Thi Nghiên và mấy chục người, được mấy tên cao thủ Diệt Tà minh chạy tới mang đi, vừa xông về phía trước vừa giao thủ với đại quân phong tỏa thành của Hắc Mặc thành.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại chói tai phát ra vang lên không ngừng, tia lửa bắn tung tóe.
Mảng lớn quân bảo vệ thành bị bọn họ giết chết.
Sắc mặt Nhậm Quân, Trình Thiên Dã đã trắng bệch, trong lòng rung động.
Bọn họ không nghĩ tới bên Lý Lãng lại tới cướp bọn họ một cách đàng hoàng tới như thế này, không chỉ có như thế càng là giết chết rất nhiều quân bảo vệ thành, cứ như vậy sẽ ép bọn họ đến tuyệt lộ.
Quân bảo vệ Hắc Mặc thành chắc chắn sẽ lập bọn họ thành loạn đảng, một mực tiễu trừ.
Từ đó về sau, bọn họ lại muốn sống cuộc sống của người bình thường vậy sẽ muôn vàn khó khăn.
Ban đầu, Nhậm Quân và những người khác chỉ muốn dân lúc Diệt Tà minh khởi nghĩa chạy đi một cách âm thầm.
Nhưng bây giờ thì ...
Tình huống hoàn toàn vượt qua ý định của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận