Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 862 - Người của Phủ Thái tử



Chương 862 - Người của Phủ Thái tử




Liễu Vân ở trong viện khó mà bình tĩnh, đi tới đi lui, thi thoảng thì ngẩng đầu lên nhìn về phía khu vực bên ngoài trấn.
Loại thời khắc này, thật giống như trăm móng vuốt cào vào lòng người.
Sau khi đi tới đi lui hơn nửa canh giờ.
Hắn vẫn là không nhịn được, nói với Dương Phóng một tiếng, rồi trực tiếp lao ra bên ngoài.
Loại sự kiện lớn này, nếu như không đích thân tham gia, với hắn mà nói vậy chắc chắn sẽ phải tiếc nuối cả một đời.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng ngồi xếp bằng yên lặng, tiếp tục tu luyện Thánh quyết, ánh sáng trắng lưu chuyển trong cơ thể, thần bí khó lường, lần lượt cường hóa thể chất của hắn.
Ban ngày lại đến.
Buổi chiều.
Một đám người lại một lần nữa chạy trốn ra ngoài rừng cây, cả người đều thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ đã trải qua chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ vậy.
"Quá khốc liệt, bên trong Khư Thần cung quả nhiên tồn tại cấm chế, người vượt qua tất cả đều tổn thất nặng nề!"
"Thánh Phạm Thiên quá bá đạo, cường thế xua đuổi tất cả mọi người, không cho phép người khác tới gần!"
"Ngoại trừ Diệp Thiên Kỳ ra, không ai cản nổi Thánh Phạm Thiên, hai người bọn họ chiếm cứ vị trí hoàn hảo bên trong Khư Thần cung, ép buộc mọi người phải ra ngoài!"
"Bọn họ quá đáng."
Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng.
Bọn họ có người là bị cấm chế làm tổn thương, có người thì bị Diệp Thiên Kỳ, Thánh Phạm Thiên ép buộc đuổi ra ngoài.
Hai phe thế lực căn bản không muốn những người khác tới gần.
Trong quán rượu dọc đường.
Dương Phóng vừa thưởng thức rượu, vừa yên lặng lắng nghe lời của mọi người.
Biết bên trong Khư Thần cung không có đơn giản như vậy mà.
Những nhân sĩ giang hồ bình thường đa số đều là Cửu phẩm, Thập phẩm, mạnh nhất cũng chỉ mới Siêu phẩm, bọn học cũng dám xâm nhập Khư Thần cung, quả thực có chết cũng không biết chết như thế nào.
Ở vào thời điểm Dương Phóng tiếp tục uống rượu.
Đột nhiên sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lại.
Ngay cửa ngõ tiểu trấn.
Một lão giả trên người mặc trường bào màu nâu sẫm, mái tóc trắng bồng bềnh, thần thái lạnh lùng, từ xa lướt qua, như một bóng ma, lao về một hướng khác.
Dương Phóng nhíu mày.
"Người của Phủ Thái tử."
Hắn đã để lại ấn ký trên người từng tên cao thủ của Phủ Thái tử từ xa, bất kỳ cao thủ nào xuất hiện hắn đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra được.
Chỉ là!
Người của Phủ Thái tử thế mà không có lập tức chạy tới Khu Thần cung.
Mà là chạy về phương hướng ngược lại?
Không sai!
Phương hướng lão giả rời đi, hoàn toàn ngược lại với chỗ của Khư Thần cung.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ.
Ngay sau đó đứng dậy tính tiền rời khỏi nơi này.
···
Khu rừng tối om, bao quanh bởi sương mù dày đặc.
Bỗng dưng thêm ra một cỗ khí tức rét lạnh.
Loại khí tức rét lạnh này không phải là loại lạnh lẽo của mùa đông, thật giống như có một ít âm khí trộn lẫn trong đó, dẫn tới thân thể người không quá tệ.
Lão giả mặc trang phục màu nâu sẫm kia có tốc độ cực nhanh, bàn chân liên tục mượn lực ở trên các cành cây, bay lượn về phía trước.
Trong lòng vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại, thậm chí không ngừng đi vòng vòng trong một khu rừng.
Hắn chạy vòng quanh khu rừng bốn đến năm lần trước khi lao về phương hướng bên phải với tốc độ tối đa.
Tuy nhiên, tuyệt đối không nghĩ tới.
Mặc dù đã cẩn thận như vậy, nhưng ở đằng sau lưng hắn vẫn có một bóng ma lặng yên không một tiếng động đang bám theo suốt chặng đường.
Lão giả này bay nhảy một lúc lâu cuối cùng mới chịu dừng lại.
Chỉ thấy sâu trong rừng đột nhiên tồn tại một cái trận đài cỡ nhỏ.
Ở trên trận đài cỡ nhỏ đó, có tới mười bóng người ngồi xếp bằng ở đó.
Ngoại trừ bóng người ở giữa nhất là Thái tử khuôn mặt tuấn lãng, trên người mặc áo bào trắng ra, chín người khác bên cạnh tất cả đều là cao thủ mà hắn âm thầm thu nạp.
Mỗi một người đều vô cùng cường đại.
Nhìn một cái, tất cả đều là Thánh Linh!
Cảnh tượng như thế này, làm cho người kinh ngạc!
Cỗ thế lực như thế này, dù là đặt ở trước đó cũng đủ để càn quét các môn phái thế lực lớn ở Bắc vực.
Vào lúc này, chín tên cao thủ Thánh Linh cảnh, tất cả đều đang ngồi xếp bằng trên vị trí đặc thù, sắc mặt ngưng trọng, mỗi người đều hít sâu một hơi, công pháp mỗi người khác biệt, khí tức cũng không giống nhau.
Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều đưa hai tay ra và áp chặt vào trên người Thái tử, thật giống như đang tiến hành một nghi thức kỳ lạ nào đó.
Trên tế đài dưới người bọn họ, sớm đã được khắc những ký tự màu đỏ tươi như là gà bới.
Tràn ngập máu tươi nhàn nhạt và điềm gở.
Dương Phóng vừa mới đến thì đã âm thầm nổi lên nghi ngờ.
Vị Thái tử Đại Uyên này lại đang làm cái trò gì vậy?
"Điện hạ."
Lão thái giám mặc trang phục màu nâu sẫm sau khi hạ xuống, khom người mở miệng.
"Tình huống như thế nào?"
Thái tử không ngẩng đầu, mở miệng hỏi.
"Phần lớn người đều đã chạy tới chỗ Khư Thần cung, trong trấn đã không còn cao thủ."
Lão thái giám nói.
"Thánh Phạm Thiên, Diệp Thiên Kỳ cũng đã đi rồi chứ?"
"Đúng vậy, điện hạ."
Lão thái giám trả lời.
"Được, biết rồi."
Thái tử Đại Uyên trả lời, giọng nói vang lên: "Ngươi làm hộ pháp cho ta đi."
"Vâng, điện hạ."
Lão thái giám khom người lên tiếng, lập tức thành thành thật thật cúi đầu đứng ở một bên.
"Mọi người, cô kế thừa Thần Linh huyết thống, thề khôi phục vinh quang của tổ tiên, thế nhưng Thương Khung Thần cung khinh người quá đáng, ý độ coi ta làm khôi lỗi, cô há có thể cam tâm? Tối nay nguyện tiêu tốn Thần huyết, dẫn xuất bí tàng của Khư Thần cung, ngày khác bình định thiên hạ, chắc chắn sẽ không quên các vị, còn xin các vị không nên bảo lưu."
Thái tử nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận