Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 216: Cho nên cường giả là có thể muốn làm gì thì làm!

Dưới ánh đèn, bóng đen dài của cánh cửa chiếu rọi xuống, đung đưa một lúc.
"Ừm?"
Bên trong phòng, mọi người đều để lộ ra vẻ mặt không vui, quay đầu nhìn lại.
"Vương Phương, không phải đã bảo không cho bất kỳ người nào ..."
Đàm quản sự vừa mới nói ra giọng điệu cứng rắn thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên lạnh lùng nói: "Dương Đạo!"
"Đúng, là ta!"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, nhanh chân đi vào cửa phòng, ánh mắt đưa mắt nhìn lướt qua trên người tất cả người ngồi ở đây một lần, hỏi, "Không biết có quấy rầy đến Đàm sư huynh hay không?"
Ba vị đường chủ của Thiên Long bang và Đàm Thượng tất cả đều nhướng mày nhìn về phía Dương Phóng.
"Thật thú vị, vị này chính là Dương phó chấp sự mà Huyền Vũ tông mới pháp tới sao?"
Triệu Nhị Nương che miệng cười khẽ, nói: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!"
Nàng ta liếc nhìn sang Đàm quản sự giống như có ẩn ý gì đó.
"Tiểu tử, ngươi là từ đâu tới, nơi này là nơi mà ngươi có thể đến sao?"
Đàm Thượng mở miệng quát lớn một tiếng.
"Thượng nhi không được vô lễ!"
Đàm quản sự nói với giọng điệu lạnh lùng, mắt nhìn vào Dương Phóng, nói: "Dương sư đệ có chuyện gì không?"
Trong lòng hắn sinh ra sát ý lạnh lẽo.
Không biết sống chết!
Còn chưa được chính mình đồng ý vậy mà dám xâm nhập vào nơi tiếp khách của chính mình!
Dương Đạo này là chán sống rồi!
"Trương Tiểu Bảo chết rồi, ta muốn biết có phải là do Đàm sư huynh làm không?"
Dương Phóng mở miệng hỏi.
"Đúng thì sao?"
Đàm quản sự nói với giọng nói lạnh lùng.
"Tại sao? Chỉ bởi vì hắn làm hỏng nhã hứng của Hồ Thiên Nhạc sao?"
Dương Phóng mở miệng hỏi, nói: "Đúng rồi, nơi này có lão tử của tên Hồ Thiên Nhạc đó không?"
Hồ Mãnh ở bên cạnh lập tức sầm mặt lại.
"Có, thì sao?"
Đàm quản sự nở ra nụ cười lạnh, nói: "Loại vấn đề này là ngươi có thể hỏi sao? Dương sư đệ, ngươi bây giờ thật đúng là mắt không có tôn ti trật tự, ngươi có biết những gì mà ngươi nói ra vừa rồi là ta có thể đập chết ngươi không, có điều ngươi muốn biết tại sao thì ta sẽ cho ngươi biết thì có làm sao? Nhỏ yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi, dân đen cũng không phải là người, Trương Tiểu Bảo đắc tội người không nên đắc tội, vận mệnh của hắn đã được quyết định từ lâu, ta giết hắn thì có quan hệ gì? Hắn nhỏ yếu, cho nên hắn phải chết! Ngươi cũng giống vậy, ngươi nhỏ yếu, ngươi cũng sống không quá ngày mai!"
Đàm quản sư nói với giọng điệu vô cùng lãnh khốc.
"Hiểu."
Dương Phóng gật đầu một cách rất bình tĩnh, nói: "Cho nên cường giả là có thể muốn làm gì thì làm!"
"Ngươi có thể hiểu như vậy!"
Đàm quản sự trả lời với giọng điệu lạnh lùng, đã phán quyết tử hình cho Dương Phóng.
Ầm!
Vừa dứt lời, Dương Phóng vỗ ra một chưởng nhanh như chớp, thế lớn lực dũng mãnh.
Đàm Thường phun ra một búng máu, toàn bộ lồng ngực lập tức lõm vào, nội tạng trong cơ thể nổ tung, thân thể lập tức bay ngược ra đằng sau đâm sầm vào một bức tường, hóa thành một đám huyết nhục.
"Con của ngươi cũng yếu, cho nên con của ngươi cũng phải chết!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm.
. . .
Một màn như vậy đột nhiên xuất hiện để cho tất cả mọi người trong gian phòng này đều trợn tròn mắt lên.
Quả thực không thể nào mà tin được!
"Thượng nhi!"
Đàm quản sự như muốn rách cả mí mắt, hét lớn một tiếng, quả thực như muốn điên lên rồi, những sợi tóc xám trắng đầy đầu đột nhiên múa loạn, không nghĩ ngợi chút nào, ầm ầm một tiếng, hắn lập tức lao ra ngoài, song chưởng phía trước, đánh về phía thân thể Dương Phóng mà đi.
"Dương Đạo, đậu xanh rau muống nhà ngươi!"
Ầm!
Thân hình Dương Phóng lóe lên, thi triển âm Ảnh Thân pháp, vặn và vặn vẹo, giống như một ảo ảnh mơ hồ, ngay lập tức tránh được hai lực chưởng kinh khủng của Đàm quản sự, sau đó trường kiếm bên hông hắn được rút ra khỏi vỏ, giống như rắn độc, nhanh chóng quấn quanh về phía cái cổ của Đàm quản sự mà đi.
Kiếm sắc bén như ánh sáng lạnh, nhanh đến cực điểm.
Quả thực để cho người ta khó lòng mà phòng bị.
Ba vị đường chủ ở bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Không tốt!
Soạt!
Ba vị đường chủ không nghĩ ngợi chút nào, quát lên một tiếng chói tai, cùng nhau đứng dậy, khí tức trên dưới toàn thân bùng lên, nhanh chóng tấn công về phía thân thể của Dương Phóng.
Từ khi Dương Phóng xuất ra một kiếm này, hắn lập tức cảm nhận được sự kinh khủng của kiếp pháp và thân pháp này.
Nếu không có ngoại lệ, một kiếm đó có thể giết chết Đàm quản sự ngay lập tức.
Hưu!
Viên Khiếu Thiên trường đao bên hông lập tức ra khỏi vỏ, tỏa ra ánh sáng sắc bén chói mắt, giống như sao băng, nhanh chóng chém thẳng về phía thân thể của Dương Phóng.
Uy lực của võ kỹ Linh cấp lập tức được thi triển ra, ánh đao lấy góc độ không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng chém về phía cái bóng, vừa nhanh vừa chuẩn xác, giống như sẽ chém thẳng vào cổ họng của Dương Phóng.
Tuy nhiên!
Keng!
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, chấn động đến cánh tay của Viên Khiếu Thiên tê dại, khí huyết cuộn trào, trong lòng hoảng hốt, quả thực không dám tin.
Tu vi của cái tên này!
Vậy mà lại kinh khủng như thế!
Ở khi thân thể của Viên Khiếu Thiên vừa mới được đẩy lùi, đòn tấn công của hai vị đường chủ còn lại cũng ngay theo sau đó rạp trời kín đất mà quét về phía Dương Phóng.
Toái Tinh chưởng của Hồ Mãnh, Thiên Huyễn Tiên pháp của Triệu Nhị Nương, tất cả đều có uy lực to lớn.
Ngoài đó ra.
Tất cả những thành viên cốt cán khác ở bên trong phòng, thần sắc lập tức thay đổi, không nghĩ ngợi chút nào, nhanh chóng tham gia vào trận chiến, vây công về phía Dương Phóng.
Trong lúc nhất thời lực chưởng, kiếm pháp, đao pháp, đủ các loại công kích tất cả đều oanh kích về phía phương hướng của cái bóng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận