Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 33: Không có gì kỳ lạ cả, chắc chắn đều là giả.

Phần công lược này hoàn toàn vô dụng đối với hắn.
Trong lòng Dương Phóng cảm thấy bất đắc dĩ, tiếp tục kéo xuống dưới, muốn tìm một số thông tin mới mà mình chưa biết.
Đột nhiên, hắn lộ ra sắc mặt khác thường, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Tu luyện tại thế giới hiện thực cũng có tác dụng sao?"
Hắn chấn động trong lòng, quả thực không thể nào tin được.
Phần cuối cùng của công lược này đột nhiên viết một số chữ.
"Tất cả mọi người ở sau khi trở về hiện thực đều thử việc tu luyện, muốn luyện công pháp ở thế giới bên kia ở thế giới hiện thực, đáng tiếc tất cả đều thất bại, đều cho rằng ở thế giới hiện thực là không cách nào tu luyện, thật ra thì đều sai, thế giới hiện thực cũng có thể tu luyện, chỉ có điều quá trình tu luyện cực chậm, hơn nữa cần ngộ tính và căn cốt cực mạnh, quan trọng hơn nữa là, xem như ngươi có thể tu luyện ở thế giới hiện thực thì cũng không cách nào phát huy ra năng lực siêu cường ở thế giới hiện thực."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
"Thật ra thì cái này tương đương với treo máy ở trong game khi offline vậy, người có tư chất tốt tu luyện mỗi ngày ở trong thế giới hiện thực, đều sẽ sinh ra một chút 'Điểm kinh nghiệm', loại 'Điểm kinh nghiệm' này nhìn không thấy cũng sờ chẳng tới, chỉ có ở sau khi ngươi trở lại thế giới bên kia một lần nữa, 'Điểm kinh nghiệm' này mới có thể lập tức thêm vào trên tu vi của ngươi."
"Chẳng qua trước mắt mà nói, trong nhóm chúng ta cũng chỉ có ta là có thể làm được điểm này, bằng hữu khác trong nhóm đều không được, nguyên nhân chắc là ở căn cốt và ngộ tính, tuy nhiên cũng không sao cả, dù sao ở thế giới hiện thực chẳng được mấy ngày thì lại sẽ xuyên không lần nữa, xem như tu luyện thì cũng luyện ra không bao nhiêu 'Điểm kinh nghiệm' ..."
Trong lòng Dương Phóng giật mình không thôi.
Khó trách lần trước hắn thử tu luyện lại không có bất kỳ hiệu quả nào!
Đầu tiên, tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ chậm!
Thứ hai cũng có yêu cầu với căn cốt và ngộ tính.
"Không biết cái ngộ tính này là chỉ ngộ tính ở trong hiện thực hay là ngộ tính ở thế giới kia?"
Hắn rất muốn nhanh chóng trở về nhà để thử lại một chút.
...
Mười giờ tối.
Dương Phóng no tới mức bụng nhô lên đến mức đánh ợ một cái.
Sau khi xuyên không trở về đi ăn một bữa buffet, quả thực không phải là quá thú vị.
Hắn đi ra bên ngoài gọi xe taxi, trực tiếp chạy thẳng về trong nhà.
Sau khi trở về trong nhà, Dương Phóng nhanh chóng tắm rửa một cái thì khoanh chân ngồi trên giường và bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Lần ngồi xuống này lập tức trôi qua mấy giờ.
Mắt thấy đã sắp gần hai giờ sáng, Dương Phóng mở hai mắt ra, không nói nên lời, không thể không từ bỏ.
Điểm kinh nghiệm có được thông qua việc luyện tập ở đây hay không, hắn căn bản không có cách nào phán đoán.
Ngồi gần bốn giờ, quả thực không có một chút cảm giác nào.
"Thôi, ngày mai luyện thêm đi, sáng mai còn phải đi làm."
Dương Phóng tự nói một mình.
Hắn lập tức ngửa đầu nằm xuống.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng mang theo đôi mắt thâm quầng, đi tới nơi làm việc của mình một lần nữa.
Vào buổi sáng là giao ban như thường lệ, kiểm tra phòng, làm y lệnh và viết bệnh án.
Cả ngày đều đang bận bịu làm việc.
Vào buổi chiều.
Một y tá trẻ trẻ trong khoa bứt rứt bất an, trông có vẻ vô cùng lo lắng, lắc lư qua lại trước mặt Dương Phóng.
Dương Phóng vốn còn đang bị phân tâm, sau khi chú ý tới y tá trẻ tuổi này đi tới đi lui thì không thể không lộ ra vẻ hoài nghi.
"Phương Đình, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Y tá trẻ tuổi này tên là Phương Đình, năm nay mười chín tuổi, hôm nay vừa đúng được chuyển làm chính thức, tính cách hoạt bát cực kỳ đáng yêu, vẫn giữ được nét tươi trẻ tràn đầy sức sống của sinh viên đại học.
"A, bác sĩ Dương!"
Phương Đình giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Phóng, trong lòng giống như đang giãy giụa kịch liệt, đột nhiên vươn đầu ra nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Dương, ngươi thử nói xem trên đời này thật sự sẽ có người có thể xuyên không sao?"
Trong lòng Dương Phóng giật mình, nhìn về phía y tá trẻ tuổi trước mặt.
"Có ý tứ gì?"
Hắn biết mà còn hỏi.
"Không có ý gì, ta chính là chỉ tò mò mà hỏi một chút, đột nhiên ta nhớ tới vào mấy ngày trước ở khoa chúng ta chết mất một bệnh nhân tên là Trịnh Phương Hoa."
Phương Đình vội vàng nói, thần sắc có hơi bối rối, vô thức chạm vào cánh tay trái của nàng ta bằng lòng bàn tay.
"A, là như thế này a."
Dương Phóng bình tĩnh lại một chút, giả vờ cái gì cũng không biết, "Loại chuyện xuyên không này nói như thế nào đây? Chắc chắn đều là ý tưởng từ trong tiểu thuyết, nếu như thật có thể xuyên không vậy không phải xã hội sẽ đại loạn ..."
"Thế nhưng là. . . Ai."
Phương Đình còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng rồi lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói, "Nhưng ta vẫn cảm thấy nó hơi kỳ lạ."
"Không có gì kỳ lạ cả, chắc chắn đều là giả."
Dương Phóng nói.
Phương Đình không còn gì để nói.
Giả?
Nếu như nói vào thời điểm của mấy ngày trước thì nàng ta chắc chắn cũng tin tưởng là giả ...
Phương Đình thở dài một tiếng, từ bên người Dương Phóng rời đi, không tiếp tục nói thêm lời nào nữa.
Nàng ta biết có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, hai người căn bản đều không ở trên cùng một tần sóng, không tự mình trải qua loại chuyện này thì sẽ chẳng có ai tin tưởng cả.
Ánh mắt Dương Phóng thì lại ngưng tụ lại nhìn vào bóng lưng của Phương Đình.
Tiểu nha đầu này khả năng cũng xuyên không rồi?
Chẳng lẽ xuyên không từ mấy ngày trước?
Cứ như thế này xem ra, toàn bộ người trong thành phố Phương xuyên không chỉ sợ tuyệt không phải ít.
"Cũng không biết những thành thị khác có có hay không?"
Dương Phóng nhíu mày.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận