Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 767 - Nghịch tử! Nghịch tử!



Chương 767 - Nghịch tử! Nghịch tử!




Liễu Tiên Quyền vội vàng lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược được sắp xếp gọn gàng vào bên trong một hộp ngọc nhỏ, nén đau lòng đưa cho Dương Phóng.
Dương Phóng nhìn thoáng qua, không khách khí chút nào, lập tức thu vào trong tay.
Đề cao tinh thần?
Vừa đúng có tác dụng đối với hắn!
"Cha, ta không biết, ta chính là muốn bái sư, ngoại trừ vị tiền bối này ra thì ai ta cũng không nhận."
Liễu Vân bịch một tiếng lại quỳ xuống lần nữa, quật cường kêu lớn.
"Ngươi ..."
Vẻ mặt của Liễu Tiên Quyền càng khó coi hơn, sau đó một đôi ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng, mặt mo đỏ bừng, nói: "Tiêu huynh đệ, không biết ngươi có bằng lòng thu đồ hay không, ngươi yên tâm, phương diện điều kiện có thể thương lượng thật tốt ..."
Dương Phóng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Học võ công của ta thì không có gì, có điều duyên phận sư đồ xem như thôi, ta xưa nay không thu đồ một cách tùy tiện!"
Thu đồ đệ tương đương với có ràng buộc, cho nên hiện tại tuyệt không thể thu đồ.
Nếu như đối phương chỉ muốn học võ, vậy chính mình cũng có thể truyền thụ.
Võ học cảnh giới Siêu phẩm, bản thân mình còn nhiều, tùy tiện truyền thụ cho đối phương mấy môn là được, xem như là giao dịch, còn có thể bởi vậy để cho vị Đan sư này luyện chế càng nhiều đan hơn, cớ sao mà không làm?
"Chỉ truyền nghệ chứ không thu đồ?"
Sắc mặt Liễu Tiên Quyền thay đổi, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Dương Phóng.
Đây là muốn chiếm tiện nghi chứ không muốn gánh trách nhiệm?
"Cha, truyền nghệ cũng được, chỉ cần có thể để cho ta học được võ công của vị tiền bối này thì điều kiện gì cũng được."
Liễu Vân vội vàng mở miệng.
"Nghịch tử!"
Liễu Tiên Quyền lại mắng một tiếng nữa, nhưng vẫn không lay chuyển được con trai của mình, đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng, lúng túng nói: "Được, Tiêu huynh đệ, chỉ truyền nghệ cũng được!"
Trong lòng hắn hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh chết tên nghịch tử này.
Nhà hắn chẳng lẽ thiếu các loại võ học sao?
Các loại các dạng, loại nào mà không có?
Nghịch tử vậy mà nhất định phải đi học của người khác!
Thực sự là tức chết lão phu!
"Được, những ngày này ngươi có thể tìm được ta ở con hẻm Hoài Long trong thành, ta ở tại số 69 trong hẻm Hoài Long."
Dương Phóng trả lời, bước về phía trước và rời khỏi nơi này.
Có nhân tình này, nửa năm sau, Liễu Tiên Quyền chắc chắn sẽ luyện đan thật tốt cho chính mình.
Cho nên!
Tổng thể mà nói, kiếm bộn không lỗ.
"Nghịch tử! Nghịch tử!"
Sau khi đợi cho Dương Phóng rời đi, Liễu Tiên Quyền lập tức tức giận chửi ầm lên.
Tên tiểu súc sinh này thế mà bán đứng mình dễ dàng như vậy!
...
Lá rụng rơi lả tả.
Khí trời càng lạnh lẽo.
Kể từ khi Dương Phóng trở về từ Liễu Gia sơn trang, hắn lại rơi vào bế quan không ra ngoài một lần nữa, mỗi ngày vất vả cần cù tu luyện, chân không bước ra khỏi nhà, thực lực tiếp tục ở vào trong trạng thái vững bước tiến lên.
Về phần viên Huyền Minh đan mà Liễu Tiên Quyền đưa cho hắn, sau khi trở về đã được hắn ăn vào.
Hiệu quả của viên đan này thế nhưng là rất cường đại.
Ở sau khi hắn luyện hóa hết, Thái Nhất Hồn quyết của hắn lại một lần hành động đạt tới tầng thứ nhất đỉnh phong, lực lượng linh hồn tăng vọt khoảng một phần ba trước đó.
Điều này làm cho hắn không thể không âm thầm líu lưỡi.
Mà ở sau khi hắn tìm hiểu cẩn thận đan phương này và những hiệu quả khác thì không thể không từ bỏ.
Không nói đến tài liệu luyện chế loại đan này là cực kỳ hiếm, chỉ riêng tính kháng dược của viên đan này chính là một vấn đề.
Bình thường mà nói, chỉ lúc ăn vào viên đầu tiên, lực lượng linh hồn mới tăng nhanh nhất.
Về sau ăn nữa thì hiệu quả giảm xuống rõ rệt không còn như trước.
Dù sao lực lượng linh hồn không giống với những thứ khác, rất khó để được tẩm bổ một cách trắng trợn giống như nhục thân.
Cho nên Dương Phóng chỉ có thể tiếp tục tu luyện từng bước một.
"Tuy nhiên tính toán thời gian chắc là còn có bảy tám ngày nữa lại sẽ đến ngày quay trở về."
Dương Phóng thầm nói trong lòng.
Sao sáng đầy trời, trăng tròn treo cao.
Trong sân.
Dương Phóng vừa mới kết thúc tu luyện, đột nhiên nhướng mày, sinh ra cảm ứng, tung người nhảy lên rơi vào trên nóc nhà, ánh mắt lập tức nhìn về phía bóng tối nơi xa.
Dưới bầu trời đêm, Hoàng thành vẫn còn chưa yên ổn.
Mấy bóng người liên tiếp lướt nhanh, tàn ảnh mơ hồ, khó có thể nhìn rõ, xuất hiện rồi biến mất ở xa xa trong bóng tối.
"Trong mấy ngày nay, số lượng cao thủ trong Hoàng thành dường như đang liên tục tăng lên."
Dương Phóng suy nghĩ.
Chẳng lẽ tin tức về viên Thần chủng kia đã bị rò rỉ?
Hai là nói, những người này là vì chuyện khác mà đến?
Từ khi trở lại nơi ở bốn ngày trước, không khí trong Hoàng thành giống như trở nên có chút kỳ quái.
Mỗi đêm đều có thể nhìn thấy cao thủ xa lạ đang hoạt động.
Yếu nhất là Siêu phẩm đệ nhị quan, mạnh nhất đã là cao thủ Thánh Linh cảnh.
Toàn bộ Hoàng thành đều mang tới cho người ta một loại cảm giác giống như dòng chảy ngầm.
Dương Phóng quan sát một lát, không thể không khẽ lắc đầu, muốn nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Nhưng vào lúc này, trên mặt hắn lộ ra vẻ giật mình, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía chỗ nhà của Vương Quyền.
Chỉ nghe thấy chỗ nhà của Vương Quyền phát ra tiếng keng keng rung động, kèm theo những tiếng hét giận dữ và tiếng ra chưởng ầm ầm, hiển nhiên lại đang giao thủ với người.
Hắn thế mà lại bị người trả thù tìm tới cửa?
"Tên chủ cho thuê nhà này dường như cũng không đơn giản, hắn lấy ở đâu ra mà nhiều kẻ thù như vậy?"
Dương Phóng kinh dị.
Một lát sau, vẫn là không để ý tới, nhảy từ trên nóc nhà xuống, đi vào trong phòng.
···
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận