Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 236: Bị Tà Linh vờn

Khoảng cách của Xuân Phong lâu rất gần với Phủ Thành chủ, cộng thêm trên người ba người đều đeo Tịch Tà ngọc, càng làm cho Tà Linh căm hận hơn, cho nên tối nay có hơn mười con Tà Linh tất cả đều nhào về phía Xuân Phong lâu.
Tịch Tà ngọc mặc dù có thể khắc chế Tà Linh, nhưng cũng tương ứng, Tà Linh cũng vô cùng căm hận Tịch Tà ngọc.
Một con hai con ba con Tà Linh có lẽ còn không dám tập kích người mang theo Tịch Tà ngọc trên người, nhưng số lượng Tà Linh càng nhiều thì sẽ ngay lập tức sẽ tấn công những người có Tịch Tà ngọc trước.
Giống như Linh cẩu và Sư tử trên thảo nguyên.
Một con Linh cẩu thì vĩnh viễn không dám tới gần Sư tử một chút nào.
Nhưng một khi bọn chúng thành đàn kết đội, bọn chúng thậm chí sẽ lập tức săn giết Sư tử!
Trình Thiên Dã quyết định thật nhanh, nhân lúc kéo Trần Thi Nghiên nhanh chóng lao xuống dưới lầu.
Tại thời điểm này, xung quanh Xuân Phong lâu vẫn còn tiếng la hét kêu thảm phát ra không ngừng.
Bỗng nhiên!
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Từng gian phòng bị đập nát, lại có bảy, tán đứa bé quỷ dị toàn thân đen nhánh lập tức lao vào, thân thể như thể được làm bằng đá đen gia lai vậy, nhảy xuống từ lầu ba, hung hăng rơi vào lầu một, thân thể nảy lên nảy lên, toàn thân tràn ngập âm khí âm u, trên mặt mỗi con Tà Linh đều mang theo nụ cười vô cùng quỷ dị, hai mắt đen kịt, gắt gao bao phủ lấy Trình Thiên Dã và Trần Thi Nghiên vào bên trong.
"He he he he . . ."
Từng tràng cười quỷ dị vang lên ở bên trong Xuân Phong lâu.
Trình Thiên Dã và Trần Thi Nghiên đều kinh hãi trong lòng, lập tức lui lại về phía sau.
Nhiều Tà Linh như vậy?
Ầm! Ầm! Ầm!
Bỗng nhiên, sau lưng cũng ngay sau đó truyền đến tiếng kêu trầm muộn.
Hai người vội vàng quay đầu nhìn lại thì càng hoảng sợ hơn.
Chỉ thấy ở khu vực sau lưng bọn họ cũng lập tức có bốn năm con Tà Linh nhảy xuống.
Có tới hơn mười đứa bé quỷ dị toàn thân đen nhánh đang một mực bao vây lấy bọn họ.
"Cái đậu xanh rau muống nó nhà, Thi Nghiên ngươi chạy nhanh!"
Trình Thiên Dã nổi giận hét lớn một tiếng, mang theo một cây đại đao, nhanh chóng lao về phía Tà Linh trước mặt, chuẩn bị liều mạng.
Nhưng những Tà Linh này giống như ba con Tà Linh trước đó.
Vừa nhìn thấy Trình Thiên Dã lao tới, bọn chúng lại lập tức tản ra một cách nhanh chóng, như thiểm điện, tản ra khắp nơi trên bức tường, thân thể giống như keo dính vậy treo ở trên bức tường đó, tiếp tục nhìn về phía Trình Thiên Dã và nở ra nụ cười quỷ dị.
Nhưng khi Trình Thiên Dã dắt tay Trần Thi Nghiên tiếp tục lao về phía trước thì bọn chúng lại nhào ra tới, lại ngăn cản đường đi của hai người Trình Thiên Dã một lần nữa.
Cứ như vậy, bọn chúng giống như đang chơi trò chơi ngươi đuổi ta tránh, ngươi chạy ta chặn vậy, liên tục ngăn cản Trình Thiên Dã và Trần Thi Nghiên.
Để cho bọn họ muốn đi không đi được, muốn đánh cũng chẳng đánh được.
Thậm chí tới lúc bọn chúng còn đang liên tục ném ra các loại bàn ghế ở bên cạnh, hung hăng ném về phía hai người Trình Thiên Dã.
Mà theo hai người Trình Thiên Dã bị hơn mười con Tà Linh này bao vây, nhiệt độ của Tịch Tà ngọc trên người bọn họ cũng đang nhanh chóng phát sinh ra một loại biến cố cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nhiệt độ đã tăng lên tới sáu mươi bảy mươi độ.
Thật giống như thần lực bên trong được dùng hết rồi vậy.
Vào lúc này, Trình Thiên Dã và Trần Thi Nghiên thậm chí còn nghe thấy âm thanh nứt vỡ nhỏ xíu truyền đến từ Tịch Tà ngọc.
Hai người hoảng sợ trong lòng.
Lực lượng của Tịch Tà ngọc đang tiêu hao một cách nhanh chóng.
Những con Tà Linh quỷ dị này đây là đang muốn mài chết bọn họ phải không?
"Trình đội trưởng không cần phải để ý tới ta, ngươi đi nhanh đi!"
Trần Thi Nghiên hoảng sợ kêu lên.
"Đi mau!"
Trình Thiên Dã hét lớn một tiếng, nắm lấy tay của Trần Thi Nghiên liều lĩnh lao về phía cửa ngoài, đối với đủ thứ đồ vật ném về phía người, hắn vung đao không ngừng ngăn cản, nhưng vẫn bị nhiều vật nặng khác nhau văng trúng vào người.
Đến cuối cùng Tịch Tà ngọc trên người dường như đã cạn kiệt năng lượng, phịch một tiếng nổ tung hoàn toàn.
Cả hai người bọn họ đều lộ vẻ kinh hoàng sâu sắc.
Xong!
Tà Linh đông đảo ở khắp mọi nơi xung quanh phát ra tiếng cười quỷ dị cùng nhau nhảy ra, hai mắt đen kịt, miệng há hốc, giống như là yêu ma, bao phủ hướng về phía bọn họ lao tới.
"Cổn!"
Đột nhiên!
Một tiếng Lôi âm kinh khủng phát ra, kinh thiên động địa, ẩn chứa thiên uy, đồng thời vang lên trong đầu tất cả Tà Linh.
Ầm ầm!
A!
Mười con Tà Linh thân hình đứa bé quỷ dị vừa mới nhảy ra tất cả đều kêu thảm một tiếng, thân thể lập tức hung hăng ngã nhào xuống đất, hai tay gôm chặt lấy đầu, vô cùng hoảng sợ, run lẩy bẩy, trên người cũng bắt đầu bốc khói một cách nhanh chóng.
Ngay sau đó Trình Thiên Dã, Trần Thi Nghiên cũng bị chấn động đến đầu óc vang lên ong ong, xuất hiện trạng thái thất thần ngắn ngủi.
Răng rắc!
Một cái bóng người to cao vạm vỡ, lập tức đấm nát cửa phòng bằng gỗ, mang theo một cỗ gió lốc kinh khủng, xâm nhập vào bên trong một cách nhanh chóng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ màu đỏ, hết sức yêu tà.
Phốc phốc!
Vừa mới lao tới, Dương Phóng đã một đao bổ trúng vào một con Tà Linh, dịch mủ đen nhánh tanh hôi bắn tung tóe ra ngoài.
Sắc mặt Trình Thiên Dã lộ vẻ hoảng sợ, cuối cùng cũng phản ứng lại giật mình trong lòng.
"Ngươi ... Hành Giả Võ Tòng!"
"Đi!"
Dương Phóng quát lạnh một tiếng, một cước đá bay con Tà Linh kia đi, quay người lập tức đi.
"Khoan đã, còn có lão Ngô!"
Trình Thiên Dã vội vàng hô to.
Hắn đánh thức Trần Thi Nghiên tỉnh lại, để cho Trần Thi Nghiên nhanh chóng chạy theo Dương Phóng, còn chính mình thì cắn răng một cái nhanh chóng chạy lên phía lầu ba.
. . .
Giải thích của tác giả: Trong truyện không đề cập đến Bát phẩm + Chiến giáp là có thể muốn đi tới đâu thì đi tới đó, muốn làm gì thì làm.
Chỉ nói Chiến giáp có thể tăng lực lượng bản thân lên từ 3 đến 5 lần.
Hơn nữa Chiếp giáp có ưu cũng có khuyết điểm, đối mặt với cường giả có tu vi mạnh hơn thì tốc độ quá chậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận