Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 972 - Âm thầm chỉ điểm



Chương 972 - Âm thầm chỉ điểm




Diệp Huyền chấn động trong lòng, quả thực không thể tin được.
Tiêu tiền bối?
Hắn thế mà âm thầm chỉ điểm cho mình?
Diệp Huyền đột nhiên kêu lên ầm ĩ, âm thanh mãnh liệt đến mức cả người trong nháy mắt tràn ngập tự tin, sau đó thân hình nhoáng một cái, một kiếm đâm thẳng vào Khí Hải huyệt của Đường Hoàng, đồng thời chân giẫm thất tinh, thân pháp như điện.
Đường Hoàn ở đối diện vốn đã áp chế Diệp Huyền đến cực hạn, nhưng lại không nghĩ tới Diệp Huyền lại đột nhiên phát hiện một chỗ sơ hở của hắn, kiếm đi lệch chiêu, trực tiếp đâm tới.
Sắc mặt Đường Hoàn thay đổi, vội vàng nhanh chóng thu kiếm ngăn cản.
Chỉ có điều sau khi kiếm bị cản lại, Diệp Huyền lại trực tiếp từng bước ép sát, một kiếm rồi lại một kiếm, nhanh như gió thổi, trực tiếp đâm thẳng vào khu vực quanh người Đường Hoàn, căn bản không có hắn có bất kỳ khoảng thời gian thở dốc nào.
Vốn dĩ Đường Hoàng tinh thông kiếm pháp, sơ hở trên người chỉ có một chỗ là Khí Hải huyệt, nhưng sau khi đột nhiên bị Diệp Huyền tấn công, khiến cho hắn vội vàng ngăn cản, luống cuống tay chân, chỉ muốn bù đắp sơ hở, nhưng sau khi bù đắp xong, sơ hở thứ hai rất nhanh lại xuất hiện.
Sau khi sơ hở thứ hai xuất hiện, hắn lại vội vàng cố gắng bù đắp sơ hở thứ hai, kết quả lại xuất hiện sơ hở thứ ba ...
Cứ như vậy, miếng vá của hắn càng đánh càng nhiều, sơ hở cũng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng lập tức rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Vừa mới bắt đầu, Dương Phóng còn âm thầm truyền âm, hướng dẫn Diệp Huyền.
Nhưng sau hàng chục nhát kiếm liên tiếp, Đường Hoàn đã lộ ra nhiều sơ hở, căn bản không cần Dương Phóng tiếp tục mở miệng nữa, Diệp Huyền lập tức đẩy Đường Hoàng vào thế bất lợi.
Một màn đột nhiên như vậy lập tức khiến cho vô số người ở bốn phương tám hướng xung quanh đều bởi vậy mà xôn xao.
Lão tổ Diệp gia và gia chủ Diệp gia đang trong trạng thái lo lắng, lúc này tất cả đều vẻ mặt vui mừng, đột nhiên lớn tiếng khen hay.
"Được!"
Bọn họ có vẻ phấn khích và hung hăng vỗ bàn thật mạnh.
Cách đó không xa, đám người lão tổ Đường gia, gia chủ Đường gia thì thay đổi sắc mặt, thân thể lập tức hướng về phía trước, lộ ra vẻ lo lắng, thân thể thiếu chút nữa thì đứng lên.
Tại sao có thể như vậy?
Đường Hoàn trước đó rõ ràng đã đẩy Diệp Huyền vào thế bất lợi, lập tức là có thể giải quyết được Diệp Huyền.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Huyền lại tuyệt cảnh lật bàn?
Hắn đang một mực che giấu thực lực sao?
Keng keng keng keng!
Âm thanh chói tai, tia lửa bắn tung tóe.
Sau hàng chục nhát kiếm liên tiếp, vẻ mặt Đường Hoàng trắng bệch, mồ hôi lạnh cuộn trào, trong lòng hoảng sợ kêu to: "Nhận thua!"
Hắn lo lắng nếu như cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị Diệp huyền phế bỏ.
Soạt!
Gần như ở vào lúc hắn vừa mới mở miệng, thân thể lão tổ Đường gia lóe lên cái, lập tức xuất hiện ở trên lôi đài, một tay kéo lấy Đường Hoàn ra phía sau, một mực bảo vệ.
Diệp Huyền thay đổi sắc mặt cũng vội vàng dừng lại, không dám tiếp tục đâm tiếp nữa.
Cùng lúc đó, thân thể lão tổ Diệp gia, gia chủ Diệp gia cũng thi nhau nhoáng một cái, gần như lập tức rơi vào trên lôi đài, một mực bảo vệ lấy Diệp Huyền.
"Đường Vân Tiêu, ngươi đây là muốn làm gì?"
Gia chủ Diệp gia nói với giọng điệu trầm thấp, khí tức bộc phát, mở miệng hỏi.
"Tha được người chỗ nào thì nên tha, một trận chiến này Đường gia ta thua, quặng sắt ngoài thành là của các ngươi."
Đường Vân Tiêu - Gia chủ Đường gia nói với giọng điệu lạnh nhạt.
"Hừ!"
Gia chủ Diệp gia phát ra tiếng hừ lạnh, hung hăng hất ống tay áo lên, trong lòng bất mãn.
Giống như không phế bỏ được Đường Hoàn là một chuyện vô cùng tiếc nuối vậy.
Lấy thiên phú của Đường Hoàng, tương lai rất có khả năng sẽ đạt tới Thánh Linh cảnh!
Đám người rung động, một mảnh xôn xao.
Kết thúc!
Cuộc thi đấu võ của ba nhà, Diệp gia đoạt được quán quân!
Danh hào của Diệp Huyền lần này muốn vang vọng toàn bộ Thiên Linh thành, xếp hạng trên Tiềm Long bảng chắc chắn sẽ có thay đổi rất lớn.
Trong lúc nhất thời, âm thanh huyên náo, tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi.
Mấy người Trình Thiên Dã, Nhậm Quân, Từ Khai tất cả cũng cảm thấy thực sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, không tiếc bất cứ giá nào để mà cứu viện lấy Diệp Huyền, thật không nghĩ tới Diệp Huyện lại có thể thắng?
"Đi, trước tiên tới tiếp xúc với Diệp Huyền một chút."
Từ Khai nói nhỏ.
Ba người lập tức chen qua đám người, bước về phía nơi xa.
···
Trên nóc nhà nơi xa.
Dương Phóng bối cảnh mơ hồ, giống như hóa thành một cơn gió mát, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nơi đây.
Sở dĩ muốn cứu lấy Diệp Huyền, không vì cái gì khác, ai bảo người ta tặng cho chính mình hơn trăm vạn đồng ở thế giới hiện thực đây?
Nếu như Diệp Huyền chết ở chỗ này, hoặc là bị người phế ở chỗ này thì như vậy sau này còn có ai có thể đưa tiền cho mình ở thế giới hiện thực?
Cho nên về tình về lý, hắn đều phải giúp Diệp Huyền.
Không bao lâu.
Dương Phóng đã trở về chỗ ở trước đó.
Để hắn thầm thở phào chính là, hai cha con Liễu Tiên Quyền vẫn y nguyên còn ở trong đó, cũng không có bị người của Thiên Linh tháp bắt được.
Xem ra, Bạch Vô Thường trước đó chỉ đơn thuần là tính toán chính mình chứ cũng không nói ra chuyện hai cha con Liễu Tiên Quyền ra với Thiên Linh tháp.
"Liễu Đan sư, đan dược của ta đã xong chưa?"
Dương Phóng đi về phía hậu viện, đã thay đổi mặt nạ trên mặt.
"Tiêu huynh đệ, ngươi trở về rồi, Hoàng Cực đan, Định Tâm đan mà ngươi muốn, tất cả ta đều đã luyện chế xong, tổng cộng là 180 viên, chính ngươi xem một chút đi."
Liễu Tiên Quyền vô cùng mệt mỏi, cảm giác giống như đã có mấy ngày mấy đêm chưa ngủ vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận