Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1018 - Đây là bí thuật cổ quái gì vậy?



Chương 1018 - Đây là bí thuật cổ quái gì vậy?




Cho dù tiến lên thì cũng chỉ là đi vào chỗ chết.
Tuy nhiên đối mặt với công kích của hai người, ánh mắt bóng người đen nhánh kia lại là lạnh lùng, trường kiếm nhỏ máu trong tay đột nhiên nhẹ nhàng xẹt qua trước người.
Phốc phốc!
Trường kiếm quỷ dị giống như có thể hấp thu lĩnh vực.
Lĩnh vực của người đàn ông râu ngắn, lão giả mũi to vừa mới khuếch tán ra, giống như tấm bọn biển hút nước vậy, bị trường kiếm trong tay đối phương nhanh chóng hấp thu.
Toàn bộ không gian đang nhanh chóng gấp khúc, sụp đổ.
Tất cả lĩnh vực và khí thế tất cả đều tự động tràn vào trường kiếm, trong chớp mắt tiêu tán không thấy hình bóng.
Không chỉ có như vậy!
Càng là có một luồng khí thế cực kỳ quỷ dị từ thanh trường kiếm nhỏ máu của đối phương trào ra, phong tỏa không gian, lập tức bao phủ trên người người đàn ông râu ngắn và lão giả mũi to, khiến cho thân thể bọn họ lập tức trở thành không cách nào động đậy.
Người đàn ông râu ngắn và lão giả mũi to lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, lông tơ trên dưới toàn thân tất cả đều dựng thẳng lên, lập tức cảm nhận được nguy cơ tử vong nồng đậm.
Điều này sao có thể?
Mắt thấy trường kiếm lia về phía cổ của bọn họ, lão giả mũi to lập tức dốc sức hét thảm lên.
"Quận chúa, cứu mạng!"
Những người còn lại thi nhau lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng vào lúc này!
Ầm ầm!
Đột nhiên, không gian ngừng lại.
Bóng người đen nhánh đang lia kiếm giống như chịu phải sự ảnh hưởng tới từ lực lượng thần bí, động tác đột nhiên dừng lại, biến thành không động đậy, giống như cứng lại vậy.
Sau đó!
Một bóng người bước ra từ trong xe, giống như dịch chuyển vậy, trong nháy mắt xuất hiện ở không trung phía trên đỉnh đầu bóng người đen nhánh kia, một ngón tay trắng nõn giơ lên, tĩnh mịch mờ mịt, thần bí khó lường.
Lập tức nhẹ nhàng điểm xuống bóng người đen nhánh phía bên dưới một cái.
Ngón tay chậm chạp mà có lực, vạch ra một quỹ đạo đẹp đẽ và đặc biệt.
Bóng người trong tay cầm trường kiếm nhỏ máu kia lập tức lộ ra vẻ mặt chấn kinh, làn khói đen quỷ dị vốn bao phủ trên mặt hắn cũng đột nhiên tan rã.
Để lộ ra khuôn mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, hung ác mà nham hiểm.
Trên toàn bộ khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, rất muốn mở miệng kêu to, nhưng lại bất kể như thế nào cũng khó mà kêu lên được.
Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?
Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?
Phốc phốc!
Một chỉ hạ xuống, đoạn tuyệt sinh cơ.
Đầu óc bóng người màu đen lập tức ầm ầm nổ vang, toàn bộ tổ chức não bị phá hủy đến vô cùng thê thảm, vang lên ong ong, óc như sôi trào.
Hai mắt trợn trừng, giống như chết không nhắm mắt, thân thể lập tức ngửa đầu ngã quỵ xuống.
Làm sao lại xuất hiện Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?
Xoát!
Bóng tối quỷ dị vốn được phong tỏa phía trước mặt bọn họ đột nhiên bắt đầu tản ra một cách nhanh chóng.
Con đường kéo dài phía trước lại lộ ra lần nữa, gập ghềnh nhấp nhô chưa thấy điểm cuối.
Lão giả mũi to, người đàn ông râu ngắn cả người đều là mồ hôi, sắc mặt tái mét, thân thể không bị khống chế, nhanh chóng lùi lại, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Một cái chớp mắt vừa rồi, bọn họ thiếu chút nữa thì chết thảm!
Đột nhiên!
Bọn họ phản ứng lại, vội vàng sợ hãi nhìn về phía Dương Phóng.
Đây quả nhiên là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?
Dương Phóng lại là nhíu mày, nhìn chằm chằm vào thi thể trước mặt, như có điều suy nghĩ.
Giống như bên trong cỗ thi thể này ẩn giấu đi huyền diệu nào đó vậy.
Đột nhiên!
Thi thể trên mặt đất trực tiếp biến hóa, lập tức phân tán ra, hóa thành vô số con giun màu trắng to lớn mập mạp, lít nha lít nhít, trông mà giật mình.
Chỉ có điều phần lớn giun màu trắng này đều đã chết thảm, chỉ còn lại một phần nhỏ giun vẫn còn sống.
Giun còn sống lập tức nhung nhúc nhung nhúc nhanh chóng chui vào trong lòng đất.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, bàn chân nhẹ nhàng giẫm mạnh một cái.
Chấn động!
Ầm!
Lốp bốp!
Đám giun chỉ còn lại một phần nhỏ lập tức gặp phải lực lượng Địa mẫu, hơi run rẩy, mọi kết cấu trong cơ thể lập tức tan nát hết, bỏ mạng chết thảm, rơi lả tả đầy đất.
"Mảng Khôn?"
Dương Phóng ngưng giọng nói nhỏ.
Hắn từ trong những con giun màu trắng này lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ quen thuộc.
Cao thủ mảng Khôn mà hắn đã từng gặp được dường như chính là như vậy!
Đằng sau Linh Tham trấn còn có thế lực mảng Khôn đang quấy phá?
···
Trước mặt đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy khiến cho lão giả mũi to, người đàn ông râu ngắn và các cao thủ Thánh Linh cảnh khác ở cách đó không xa đều thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ sợ hãi.
Bọn họ khó có thể tin mà nhìn vào một bãi giun to mập mạp đã chết ở trước mặt.
Lít nha lít nhít, chất đầy dịch nhờn, trông mà giật cả mình, phủ kín toàn bộ mặt đất, số lượng nhiều tới vượt quá tưởng tượng.
Có loại cảm giác để cho người ta muốn buồn nôn.
"Cái này ... đây là bí thuật cổ quái gì vậy?"
Lão giả mũi to hoảng sợ nói.
Cao thủ Thánh Linh cảnh khác cũng sinh ra một loại cảm giác vô cùng sợ hãi, trên dưới toàn thân đều nổi hết cả da gà lên.
Từng con giun màu trắng mập mạp đã chết mang đến cho bọn họ một loại cảm giác vô cùng bất an, thật giống như chỉ cần dính phải cũng khiến cho bọn họ vô cùng thê thảm.
Cho dù bọn họ có kiến thức rộng rãi thì cũng chưa từng gặp phải loại thủ đoạn này.
Mỗi người đều nhanh chóng lui về phía sau, chỉ sợ dính vào trên người.
Dương Phóng lại dùng bàn chân giẫm mạnh phát nữa, mặt đất rung chuyển, từng lớp bụi đất từ mặt đất hiển hiện lên bao trùm lấy toàn bộ thi thể đám giun trắng mập mạp dày đặc này vào.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.



Bạn cần đăng nhập để bình luận