Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 311: Bằng hữu còn có chuyện gì?

Không thi triển Bạo khí quyết thì hắn sẽ rất khó đánh bại được Thập phẩm.
Mà một khi thi triển Bạo Khí quyết, thương thế mà hắn vừa mới khôi phục sẽ xuất hiện trở lại.
Thế cho nên!
Đây mới là nguyên nhân để hắn chạy đi rất nhanh.
"Thôi, vẫn là mau chóng tìm người hỏi phương hướng rồi rời đi."
Dương Phóng một đường chạy thẳng về phía nơi ở.
Vào lúc sắp về tới nơi ở.
Đột nhiên hắn nhướng mày, thân thể lại dừng lại lần nữa, nghiêng tai lắng nghe.
Rung động đặc biệt trong gió truyền từ đằng xa tới, thu hết động tĩnh phạm vi vài dặm vào trong tai.
Có người?
Hơn nữa còn ở ngay gần nơi ở của mình.
Hai mắt hắn phát lạnh, vèo một cái cấp tốc lao qua đó.
. . .
Bên ngoài hang động được phủ đầy lá.
Bốn năm bóng người xuất hiện ở đây.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên với nhiều vết thương trên người, thở hổn hển, được một bóng người khác đỡ lên, đang tìm thứ gì đó để ngồi xuống.
Chỉ tìm kiếm xung quanh bọn họ cũng không thể tìm được.
Người trẻ tuổi đang đỡ đối phương ngẩng đầu lên, quan sát một lúc, sau đó đột nhiên vẻ mặt kinh ngạc, chỉ về phía xa xa.
"Bên kia dường như có tảng đá, nhanh, nhanh đi chuyển tảng đá bên đó về đây!"
"Vâng, công tử!"
Mấy người đi theo bên bên cạnh di chuyển nhanh chóng và lao về phía hang động được che chắn.
"Nghĩa phụ, ngươi sao rồi?"
Người trẻ tuổi quan tâm nhìn người đàn ông trung niên, nói với giọng điệu căm hận: "Quách Vân Kình khinh người quá đáng, không nói được một lời đã phát động tấn công chúng ta, chuyện này chờ sau khi rời khỏi nơi này chúng ta chắc chắn sẽ không quên a."
"Ta không sao, thực lực của Quách Vân Kình quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ, ngươi tuyệt đối không được đối địch với hắn, đi vào đây lần này chúng ta chỉ tìm dược liệu, mặt khác chiến đấu cũng sẽ không tham gia!"
Người đàn ông trung niên thở dốc nói.
"Nghĩa phụ, ngươi đúng là quá hiền lành, thực lực của Quách Vân Kình tuy rằng mạnh nhưng đặt ở trong toàn bộ Bạch Trạch vực, hắn căn bản còn chưa có chỗ xếp hạng!"
Người trẻ tuổi cắn răng nói, "Tuy rằng sau lưng của hắn có Quách gia làm chỗ dựa, nhưng chúng ta cũng không phải ăn chay, ta có mấy người bằng hữu thực lực vô cùng đáng sợ, nếu như có sự hỗ trợ của bọn hắn ..."
"Im ngay!"
Người đàn ông trung niên sầm mặt lại, tức giận quát: "Ta nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không nên qua lại với Diệt Tà minh, không nên qua lại với Diệt Tà minh, ngươi vậy mà còn dám qua lại với bọn họ!"
Người trẻ tuổi mới nói được nửa câu thì hắn nghe được chuyện ẩn ở bên trong, trong lòng không thể không tức giận.
"Nghĩa phụ, ta chẳng qua là cảm thấy bọn họ làm việc chính nghĩa, là một tổ chức thực sự giúp đỡ người bình thường, kết giao với bọn họ thì có gì mà không tốt, chẳng lẽ cứ phải bị các loại thế lực lớn thay phiên nhau nghiền ép mới được sao ..."
Người trẻ tuổi nói với vẻ mặt uấn ức.
"Đủ rồi!"
Người đàn ông trung niên quát lớn một tiếng, giơ chưởng muốn động thủ.
Ầm ầm!
Một tiếng vang trầm bỗng nhiên truyền đến từ đằng trước, đá vụn bắn tung tóe.
Hai người vội vàng quay đầu quan sát.
Cách đó không xa.
Ở lối vào hang động được bao phủ bởi những tảng đá hỗn loạn, thân thể Dương Phóng từ trên trời rơi xuống, giẫm nát một tảng đá lớn và đáp xuống đất một cách vững vàng, trên người hắn mặc một bộ giáp dày màu đen, lạnh lùng và đáng sợ, giống như Cương Thiết Ma Nhân, một đôi mắt như là lưỡi đao trong đêm tối, đưa mắt nhìn về phía mọi người.
Mấy người vừa mới chạy tới nơi này để chuyển tảng đá lớn thì tất cả đều giật nảy cả mình.
"Ngươi!"
"Người nào?"
Bọn họ giật mình mở miệng hét lên rồi nhanh chóng lùi lại.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều có tu vi Thất phẩm.
Sắc mặt Dương Phóng lạnh lùng, nói: "Nơi này đã được ta chiếm giữ và sử dụng!!"
Người đàn ông trung niên cách đó không xa lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng chống đỡ thân thể bị thương, còn tưởng rằng là địch nhân công kích, thiếu chút nữa muốn bỏ chạy.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy Dương Phóng không có động thủ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Vị bằng hữu kia, tại hạ là Trần Phong của tiêu cục Trường Phong, không biết bằng hữu xưng hô như thế nào?"
Người đàn ông trung niên kia đánh bạo, ở dưới sự nâng đỡ của người trẻ tuổi, chắp tay nói.
Nếu như đối phương thật sự có ác ý thì như vậy cho dù bọn họ bây giờ có chạy trốn thì căn bản cũng không có khả năng chạy thoát được.
Thay vì đó, còn không bằng chủ động lấy lòng.
"Phương Dương!"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn đạm mạc.
Người đàn ông trung niên Trần Phong đột nhiên để ý tới sau lưng Dương Phóng lộ ra một góc của hang động giấu kín, trong lòng lập tức đã hiểu rõ ra.
Xem ra nơi này là chỗ người này ẩn thân.
"Vị bằng hữu này còn xin chớ trách, chúng ta đi đường tới nơi này, không biết nơi này là nơi dừng chân của ngươi, chúng ta đi bây giờ, đi bây giờ."
Sau khi hắn giải thích rõ ràng, lập tức chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!"
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.
Thân thể Trần Phong khựng lại, dừng lại lần nữa, trong lòng bất an, nói: "Bằng hữu còn có chuyện gì?"
"Trên người các ngươi có mấy loại dược liệu mà ta rất cần."
Dương Phóng mở miệng.
Sắc mặt Trần Phong lập tức thay đổi.
Người trẻ tuổi bên cạnh thậm chí còn mở miệng hét lớn lên: "Đủ rồi, không phải là ngươi muốn cướp đoạt dược liệu sao? Mọi người cùng nhau liều mạng với hắn!"
Trần Phong bên cạnh vội vàng nắm chặt lấy tay của người trẻ tuổi, vẻ mặt trắng bệch, cắn răng nói: "Được, được, ta cho ngươi, không biết bằng hữu cần loại dược liệu nào?"
"Yên tâm, ta không phải lấy không, ta đưa tiền cho ngươi!"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận