Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 370: Thực lực tăng nhiều

Bởi vì mỏ bạc chính là nơi làm ăn lớn, cho nên tông môn không có khả năng chỉ để cho một số người trấn thủ cố định ở bên trong mà cứ cách ba tháng một lần là phải đổi quản sự một lần.
Nhưng cho dù là vậy, khoảng thời gian ba tháng cũng đủ làm cho một số người mò được một món tiền khổng lồ.
"Được, có thể để cho đệ tử suy nghĩ một chút không?"
Dương Phóng mở miệng nói.
"Được, trong nửa tháng cho ta câu trả lời chắc chắn là được rồi."
Tống Kim luân nói.
"Vâng, sư tôn!"
Dương Phóng chắp tay nói.
Có thêm khoảng thời gian nửa tháng tới giảm xóc, như vậy hắn không ngại lợi dụng cho thật tốt một chút.
Tiếp tục tu luyện trong nửa tháng nữa, thực lực của hắn chắc chắn sẽ càng mạnh hơn.
. . .
Trời mưa phùn, thỉnh thoảng lại tạnh.
Đảo mắt đã có gần nửa tháng trôi qua.
Bạch Trạch vực không hổ là nơi có đường thủy phát triển tốt, từ đầu mùa xuân đến nay mưa hầu như không ngớt.
Dương Phóng đã dần dần quen thuộc với cuộc sống ở Thần Vũ tông.
Trong gần nửa tháng đến nay, ngoại trừ đi ra ngoài mua dược liệu ra thì thời gian khác gần như tất cả đều không có ra khỏi cửa.
Trong nội viện Hải Sa viện hiện tại người nào cũng biết hắn là một người chịu khó tu luyện, các loại hoạt động tụ hội ở Hải Sa viện bình thường, Dương Phóng cũng chưa từng tham dự.
Trong lúc đó Tống Thục Mai ngược lại là có tới mời qua hai lần.
Tuy nhiên ở cả hai lần thì đều bị Dương Phóng từ chối, Tống Thục Mai sau đó chẳng thèm tiếp tục đi mời hắn nữa.
Trong nội viện của Hải Sa viện gần như đều coi hắn trở thành quái nhân.
Mà liên tục gần nửa tháng đóng cửa khổ tu, trình độ về mặt Lôi âm Hô Háp pháp của Dương Phóng cũng càng ngày càng sâu, càng ngày càng mạnh.
Bên trong thùng thuốc.
Dương Phóng nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay kết ân, đang nhìn vào kinh mạch trong cơ thể, từng đạo lôi điện sáng chói sáng lên bên trong mỗi loại kinh mạch lớn của hắn, lít nha lít nhít ẩn chứa năng lượng cuồng bạo mà đáng sợ.
Bề ngoài cả người nhìn qua trông nhẹ như mây gió, gần như không có bất kỳ năng lượng nào tiết ra ngoài.
Nhưng trong cơ thể của hắn, lực lượng Lôi Điện đáng sợ cũng đang tràn ngập ra mọi ngõ ngách trong toàn thân hắn.
Theo hắn vận chuyển công pháp, trong cơ thể lập tức truyền đến từng đợt tiếng sấm hổ báo, khí tức cuộn trào mãnh liệt vô cùng đáng sợ, từng cây gân xanh trên người hắn tất cả đều nổi lên, lít nha lít nhít như là Giao Long vậy.
Một thời gian dài đã trôi qua.
Loại biến dị đáng sợ này chậm rãi dừng lại, sự cuồng bạo trong cơ thể lại bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Dương Phóng mở hai mắt ra lần nữa, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
"Đáng tiếc, Lôi âm Hô Hấp pháp vẫn chưa thể đột phá tới tầng thứ ba."
Hắn nhìn về phía bảng thông tin độ thành thạo.
Chỉ thấy Lôi âm Hô Hấp pháp đột nhiên dừng ở cảnh giới tầng thứ hai (5600/6000).
Ngoài cái đó ra ngay cả Kim Thân quyết cũng đột nhiên tiến mạnh.
Đạt tới tầng thứ ba (3500/6000).
Thực lực cả người có thể nói là tăng nhiều!
Có điều, không phải hắn nói hắn không muốn chuyên tu Lôi âm Hô Hấp pháp, mà là trong quán trình tu luyện Lôi âm Hô Hấp pháp cũng có tổn thất cực lớn đối với nhục thân và kinh mạch, cho nên nhất định phải lấy Kim Thân quyết ra làm hỗ trợ mới được.
Chỉ có nhục thân cường đại thì mới có thể tiếp nhận được càng nhiều lực lượng Lôi Điện.
"Mặc dù về mặt cảnh giới vẫn còn là Thập phẩm đỉnh phong, nhưng so ở trên lực lượng ít nhất mạnh hơn khoảng một hai lần so với trước đó đi."
Dương Phóng nhìn vào hai bàn tay của mình.
Mười ngón tay chợt nắm chặt lại.
Ầm!
Ở trên nổi lên gân xanh, từng tia lôi quang màu tím hiển hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, tràn ngập ra một cỗ khí tức khủng bố khó tả
Loại lực lượng này làm hắn mê muội.
Nếu như gặp được Trần quản sự một lần nữa, có lẽ căn bản không cần hạ độc!
Xoát!
Trong nháy mắt, lôi điện màu tím biến mất ở trong lòng bàn tay của hắn.
Dương Phóng vươn người đứng dậy, lau khô thân thể, ở trong phòng tiếp tục tu luyện Cảm Ứng quyết.
Dược liệu dùng cho việc tu luyện Lôi âm Hô Hấp pháp đã vừa mới dùng hết một lần nữa.
Ngoài ra, ngay cả số bạc trên người cũng đã tiêu hao hết toàn bộ.
Nói cách khác.
Tiếp theo, hắn cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Không cần biết là Lôi âm Hô Hấp pháp hay là Cảm Ứng quyết, nhu cầu đối với bạc đều vô cùng to lớn.
Có thể nói giống như là thú nuốt vàng vậy.
Sau đó lại hai ngày nữa trôi qua.
Dương Phóng tìm tới viện chủ Hải Sa viện lần nữa.
"Sư tôn, đệ tử đã suy nghĩ kỹ rồi, đệ tử bằng lòng tiến về trấn thủ mỏ bạc!"
Dương Phóng chắp tay.
"Được, ngươi cầm lấy thư tay của ta, đi tới Chấp Sự đường báo cáo chuẩn bị đi, sau đó lập tức chạy tới mỏ bạc ở Nam Long lĩnh, lần này may mắn, có thể trực tiếp làm quản sự, có điều, nơi đó cũng có phiền phức không nhỏ, ngươi cần phải cẩn thận!"
Tống Kim luân nói.
"Vâng, sư tôn!"
Dương Phóng đáp lại.
...
Khi Khu sơn lâm
Tuấn mã phi nước đại.
Ba chiếc xe ngựa kéo theo ba cái thùng xe chất đầy thỏi bạc, lao thẳng về phía phương hướng nơi xa mà đi.
Những nơi đi qua, trong xe phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.
Trên xe ngựa, mấy nam mấy nữ cười ha hả, hăng hái, ánh mắt nhìn về phía đằng sau, khi cảm thấy không có người đuổi theo thì mặt mày lại càng đắc ý.
"Thoải mái, thật đúng là quá sảng khoái!"
Một người nam tử trong đó lấy khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt trung niên dãi dầu sương gió, mở miệng cười nói: "Thần Vũ tông làm nhiều chuyện bất nghĩa như vậy, chiếm cứ tới mấy cái mỏ bạc, chỉ riêng mỏ bạc ở nơi này hàng năm thôi đã khai thác ra tới mấy chục vạn lượng bạc, nếu như chúng ta ăn chết con đường này, từ nay về sau, mấy chục vạn lượng bạc này mỗi năm đều là của chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận