Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 956 - Với ta mà nói, đều không phải là tiền



Chương 956 - Với ta mà nói, đều không phải là tiền




Diệp Huyền phất phất tay lần nữa, đám người đàn ông mặc vest đen kia tất cả đều lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Bên trong cả gian phòng lập tức chỉ còn lại có hai người Dương Phóng và Diệp Huyền.
Trong lúc nhất thời, Dương Phóng nhìn vào quà tặng chất đầy phòng, lập tức im lặng.
Đây có phải là Diệp Huyền đến đây để thể hiện sự giàu có của mình không?
Diệp Huyền không nói một lời, ánh mắt nhìn thẳng vào đồ ăn ngoài của Dương Phóng đang ăn dở ở trên bàn.
Nồi khô cay bình thường.
Một dòng các món ăn thông thường được viết trên thực đơn.
Hóa đơn cuối cùng là 35 đồng.
"Ngươi thường xuyên ăn cái này sao?"
Diệp Huyền hỏi thăm.
"Đúng vậy, ngươi có chuyện gì không?"
Dương Phóng giả vờ như không biết, ngồi trên ghế và tiếp tục cắm đầu ăn cơm.
"Một món ăn như vậy thực sự có thể ăn hết sao?"
Diệp Huyền không thể không khẽ lắc đầu, đột nhiên ánh mắt lại nhìn về phía gian phòng của Dương Phóng nói: "Ngươi bình thường ở tại chỗ này sao?"
"Đúng vậy."
Dương Phóng tiếp tục trả lời.
"Quá đơn giản, có giúp việc không?"
Diệp Huyền hỏi.
"Không có, ngươi đến đây làm cái gì vậy?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi.
"Ngay cả người giúp việc cũng không có, thật không biết ngươi là sống như thế nào? Có bác sĩ dinh dưỡng không?"
Diệp Huyền tiếp tục hỏi.
"Không có."
"Có bác sĩ riêng không?"
"Không có!"
"Có thư ký không?"
"Không có."
"Ngày thường đi làm ngươi lái xe gì?"
"Đi bộ!"
"Vậy ngươi có công ty riêng không?"
"Có cái nồi nhà ngươi, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Dương Phóng buồn bực không thôi, trong lòng tức giận, lập tức đập bàn một cái.
"Ngươi ... ngươi dám mắng ta?"
Diệp Huyền kinh sợ.
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Dương Phóng, lập tức theo bản năng hoảng sợ cúi đầu xuống.
Dương Phóng này thế nhưng là đệ tử duy nhất của vị Tiêu tiền bối kia, mặc dù mình nhìn hắn rất khó chịu, muốn tìm một chút cảm giác về sự ưu việt trước mặt hắn.
Nhưng là!
Nhỡ đâu thực sự chọc giận hắn, chính mình chưa chắc có thể đánh được hắn!
Người này đã được vị tiền bối kia thu làm đệ tử, làm không khéo ở thế giới bên kia cũng có thực lực Siêu phẩm đệ nhị quan hoặc là đệ tam quan.
Bởi vậy, đánh nhau, mình chắc chắn không chiếm được ích lợi gì!
Càng quan trọng hơn chính là!
Hắn tới lần này cũng không phải là vì đánh nhau!
Nhỡ đâu Dương Phóng này thổi cho mình ít gió vào bên trong tai vị Tiêu tiền bối kia, vậy mình chẳng phải là cái được không bù nổi cái mất sao.
"Khụ khụ ··· "
Diệp Huyền xấu hổ ho khan hai tiếng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nói: "Ừm, ta không có ác ý gì đâu, Dương đại ca, chủ yếu là ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cố ý đến đây thăm hỏi, đây là một chút lòng thành nho nhỏ của tiểu đệ, xin hãy nhận lấy cho!"
Hắn lập tức lấy thẻ ngân hàng ra, hai tay đưa ra, đưa về phía Dương Phóng, nói bổ sung: "Bên trong có hai mươi vạn tiền mặt, mật mã là ba số một ba số hai."
Dương Phóng giật mình.
Gia hỏa này!
Hơi vung tay một cái chính là hai mươi vạn!
Bản thân mình làm việc chăm chỉ cho tới bây giờ, tiền tiết kiệm trong thế giới hiện thực cũng chưa tới hai mươi vạn.
Mặc dù ở thế giới bên kia chính mình sống rất thoải mái, nhưng ở trong thế giới hiện thực vẫn y nguyên còn là một người nghèo rớt mồng tơi.
"Ngươi làm gì mà phải đưa tiền cho ta?"
Dương Phóng làm ra vẻ không hiểu, hỏi với giọng trầm thấp.
"Khụ khụ ..."
Diệp Huyền lại ho khan vài tiếng, tỏ ra thần bí nhỏ giọng nói: "Thực không dám giấu giếm, ta cũng là đệ tử sư tôn, có điều ta chỉ là đệ tử ký danh, ngươi là đại sư huynh của ta!"
Hắn cưỡng ép da mặt dày lên để nâng cao thân phận của mình lên.
Nói mình là đệ tử ký danh của Tiêu Phóng, dùng cái này để rút ngắn quan hệ với Dương Phóng!
"Có ý gì?"
Dương Phóng nói với giọng điệu trầm xuống.
Diệp Huyền nghển cổ ra nói nhỏ một lần nữa: "Đại sư huynh, ngươi cũng đừng giả vờ nữa, sư tôn đã nói cho ta biết, hắn chỉ có một mình ngươi là đệ tử chính thức, đúng rồi, sư tôn tên là Nguyên Thủy, đến từ tổ chức Thiên Thần, ta nói có đúng không?"
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt giật mình, đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, thất thanh nói: "Ngươi ..."
"Lần này tin tưởng ta rồi chứ?"
Diệp Huyền mỉm cười.
Dương Phương hít sâu một hơi, giống như đang suy nghĩ nhanh chóng, nhỏ giọng nói: "Sư tôn lại thu một vị đệ tử ký danh, ngươi là bái sư lúc nào?"
"Ngay lần xuyên không vừa rồi."
Diệp Huyền mỉm cười, nói: "Đại sư huynh, hai mươi vạn này là một chút tâm ý nho nhỏ của tiểu đệ, mong rằng Đại sư huynh nhận lấy, đúng rồi, Đại sư huynh mời sang bên này!"
Hắn dẫn Dương Phóng đi tới chỗ bên cạnh nơi để rất nhiều quà, thuận tay cầm lấy một cái hộp quà dày cộp, cười nói: "Đại sư huynh, ngươi là tuổi gà đúng không, đây là Tiểu Kim kê ta vừa mới mua, hy vọng Đại sư huynh có thể thích, ngoại trừ Tiểu Kim kê này ra, còn có một chiếc IP 14 mới nhất, còn có một đống quần áo, đúng rồi, còn có một chiếc xe hơi, cũng không đắt, chỉ 50 vạn thôi."
Hắn đưa từng món quà về phía Dương Phóng cho Dương Phóng xem.
Mỗi một món quà đều là những thứ cực kỳ sang trọng.
Xem xét mức độ kinh tế trước đây của Dương Phóng mà nói, chắc chắn là sẽ không nỡ bỏ tiền mà mua.
Kết quả, tất cả những thứ này đều được Diệp Huyền trực tiếp tặng một cách hào phóng.
Dương Phóng phát hiện chính mình ở thế giới hiện thực thật sự là quá nghèo.
Má nó!
Cuộc sống của người có tiền, hắn quả nhiên là chưa được hưởng thụ một ngày nào.
"Diệp Huyền sư đệ, những thứ này cộng lại không rẻ phải không?"
Dương Phóng cảm khái.
"Đừng lo lắng, với ta mà nói, đều không phải là tiền."
Diệp Huyền mỉm cười.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận