Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 993 - Cao nhân ẩn sĩ?



Chương 993 - Cao nhân ẩn sĩ?




Hắn trực tiếp nhổ nắp bình.
Chỉ thấy bên trong lóe lên ánh sáng vàng, lập tức một con Kim Giáp trùng to bằng móng tay bay ra ngoài, vang lên o o, bay xung quanh căn phòng, sau đó lập tức bay về phía bên ngoài.
"Kim Giáp trùng, tung tích của Ngô Ba đã xuất hiện."
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại.
Hắn lập tức vươn người đứng dậy, thân thể nhoáng một cái, chạy theo Kim Giáp trùng.
...
Ngoài thành.
Một thị trấn nhỏ vô cùng phồn hoa, chủ yếu chăn nuôi ngựa và bò.
Hầu hết các trang trại ngựa và trang trại nuổi bò của các gia tộc trong thành, gần như đều được xây ở bên trong thị trấn nhỏ này.
Ngoài đó ra, một số nhân sĩ giang hồ gần đây cũng thích chạy tới thị trấn nhỏ này tự mình chọn lựa một con ngựa tốt thay cho đôi chân của mình.
Trải qua thời gian dàn, thị trấn nhỏ này cũng có tiếng tăm, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số bóng dáng của nhân sĩ giang hồ.
Giờ phút này.
Ở khu vực quán trà dọc đường, tập trung không biết bao nhiêu là khách giang hồ.
Ngày mùa hè nắng chói chang, xung quanh phân ngựa chất đống, ruồi nhặng bay vo ve, mùi hôi thối nồng nặc.
"Phi!"
Vương Bôn hung hăng nhổ ra từng ngụm nước bọt, nín thở đi về phía quán trà đằng trước, mắng: "Móa nó đúng thật là thối, móa nó, Bế Khí công cũng vô dụng, tiểu nhị, mau mang tới cho ta một bình Bích Loa xuân tốt nhất, làm ẩm cổ họng cho ta!"
Hắn hung hăng vỗ vào trên mặt bàn.
"Được rồi!"
Tiểu nhị quán trà hét lớn một tiếng, nhanh chóng chuẩn bị.
Sau lưng Vương Bôn thì là Thạch Tỉnh Nghiêm - Tổng phụ trách người xuyên không Ma Đô, cùng với hai người xuyên không khác là Lữ Thanh và Mã Nguyên.
"Vương Bôn, ta đã sớm nói với ngươi rồi, nơi này là nơi nuôi ngựa, sẽ có mùi hôi thối, bảo ngươi không nên qua đây, ngươi thế mà cứ đòi tới, sao rồi, không chịu nổi rồi phải không?"
Thạch Tỉnh Nghiêm cười nói.
Giống như hắn, Vương Bôn này cũng là một người xuyên không.
Bốn người xuyên không bọn họ, xuyên qua đều ở gần Huyền Kinh thành.
Thân phận của Thạch Tỉnh Nghiêm ở thế giới bên này chính là con trai của một vị Tổng tiêu đầu của một Tiêu cục, bây giờ tu vi đã ở vào Siêu phẩm đệ nhất quan sơ kỳ.
Mà ba người xuyên không khác ở bên cạnh hắn vẫn còn chưa bước vòa Siêu phẩm, vẫn như cũ ở vào cảnh giới Cửu phẩm, Thập phẩm.
Bởi vì mượn quan hệ với Thạch Tỉnh Nghiêm, ba người đều tới làm việc ở bên trong Tiêu cục.
Đãi ngộ mỗi tháng cũng không ít.
"Vương Bôn, đám ngựa già trong Tiêu cục, móng đã bị mài mòn đến nghiêm trọng, đã không thể chạy được nữa, chúng ta thế nhưng là phụng mệnh Tổng tiêu đầu tới đây để chọn ngựa mới, chuyện này thế nhưng là không được làm qua loa đại khái."
Lữ Thanh nữ tử trong nhóm người xuyên không, mở miệng cười nói.
Nàng ta cao khoảng 1,68 mét, trên người mặc một chiếc váy dài vừa phải, vạt áo dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn, cũng không ảnh hưởng tới việc đi đường và động thủ.
Trông cũng khá là đẹp!
"Yên tâm, ta đã tới vậy chắc chắn sẽ không từ bỏ, má nó, cùng lắm thì chính là bị hun chết mà thôi."
Vương Bôn nói.
Mấy người bên cạnh đều cười phá lên.
Bọn họ ngồi ở quán trà, bắt đầu yên lặng thưởng thức trà, đồng thời vung quạt xếp trong tay, quạt đi mùi thối và con ruồi trước mặt, loại mùi này bốc lên vào mùa hè, thực sự để cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
"Làm sao còn có người có thể mãi nghệ ở một cái nơi như thế này?"
Mã Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía một góc bên cạnh.
Mấy người Thạch Tỉnh Nghiêm cũng nhìn sang, trong lòng kinh ngạc.
Dưới gốc cây cách đó không xa.
Một lão giả mù hai mắt, quần áo rách rưới ngồi chơi đàn nhị, tiếng đàn nghe êm tai, kẽo kẹt rung động, cũng không ngại thối.
"Có lẽ là cao nhân ẩn sĩ nào đó?"
Lữ Thanh cười nói.
"Cao nhân ẩn sĩ?"
Vương Bôn mỉm cười nói: "Cao nhân ẩn sĩ thế nhưng là không có ẩn ở chỗ này, nếu như hắn là cao nhân ẩn sĩ, vậy ta chẳng phải thành Ngọc Hoàng đại đế, các ngươi đều là tiên thần chuyển thế rồi."
Mấy người bên cạnh lại cười lên lần nữa.
"A, ngươi xem, bên kia không phải cũng có một người coi bói sao?"
Lữ Thanh uống một ngụm trà mát, chỉ về phía về phái ngã tư.
Mấy người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn qua đó.
Chỉ thấy một lão giả lưng còng, mái tóc bạc trắng xõa sau lưng, trên người mặc áo bào màu xám, hai mắt nhắm nghiền, tay cầm một cái cờ ghi Thiết Quái Thần Toán, đi từng bước một đi về phía bên này.
"Hắn điên rồi? Hai mắt mù nhưng cái mũi không mù đi, tới cái nơi thối như thế này để làm gì?"
Vương Bôn hoài nghi.
"Có lẽ hắn là chuyên môn xem bói cho nhân sĩ giang hồ đây."
Lữ Thanh nói.
Thạch Tỉnh Nghiêm nhíu mày lại, rời mắt khỏi vị lão giả Thiết Quái Thần Toán kia, nhìn về phía một phương hướng khác.
Nơi đó!
Là một mảnh rừng cây nhỏ râm mát, cũng có không ít khách giáng hồ đang nghỉ ngơi ở nơi đó.
Một bóng người thân hình gầy gò trông như cây gậy trúc, trên người mặc trường bào màu đen nhánh, đang bước ra từ trong đó, trường bào màu đen trên người giống như có thể thấp thu được ánh sáng vậy, tạo nên một loại ảo giác quỷ dị.
Càng quan trọng hơn.
Theo bước chân của đối phương, Thạch Tỉnh Nghiêm lập tức sinh ra một loại cảm giác vô cùng huyền diệu và khó lường, trong chốc lát, dường như không gian bị vặn vẹo, tia sáng bị gấp khúc lại.
Bóng người mặc trường bào đen gầy như cây gậy trúc kia dường như đang đi nhanh về phía trước.
Mỗi bước bước ra, toàn bộ thân hình lập tức phóng lớn hơn bốn năm mét, chờ tới khi bước ra bước thứ hai, thân thể lại trực tiếp biến thành cao tới mười mấy mét.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.



Bạn cần đăng nhập để bình luận