Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 759 - Miếu Tống Tử nương nương



Chương 759 - Miếu Tống Tử nương nương




"Quả nhiên là Tà Linh!"
Dương Phóng tự nói.
Mấy bóng đen quỷ dị kia hiển nhiên cũng cảm nhận được Dương Phóng cách đó không xa, trong miệng phát ra tiếng cười quỷ dị he he he he, một bóng đen trong đó thân thể nhoáng một cái lập tức nhanh chóng lao về phía phương hướng Dương Phóng.
Trong mơ hồ giống như có từng cái bóng đen liên miên, lôi cuốn lấy sự âm trầm lạnh lẽo, trực tiếp bao trùm về phía thân thể của Dương Phóng.
Trong khoảnh khắc đó, không thể nhìn thấy bầu trời, mặt đất và ánh trăng.
Toàn bộ thế giới giống như đồng hóa thành màu đen vậy.
Một cảm giác lạnh như băng mạnh mẽ nhanh chóng tràn vào lỗ chân lông của Dương Phóng, giống như muốn đóng băng máu của của hắn, đóng băng cơ thể của hắn và phá hủy hoàn toàn hắn từ ngoài vào trong.
Nhưng đột nhiên!
Ầm!
Lôi quang hiện lên, tràn ngập thiên uy, mang theo khí tức cường đại tiêu diệt mọi tà ác, trong nháy mắt bao trùm bóng tối.
A!
Bóng đen quỷ dị bao trùm xuống kia lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, bị lôi điên bao phủ lập tức lốp bốp rung động, lập tức bốc hơi mất, hóa thành sương mù gợn sóng, hoàn toàn tiêu tán
Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến cho mấy cái bóng đen khác đực mặt ra, thân thể lập tức dừng lại đồng loạt nhìn về phía Dương Phóng.
Khi bọn chúng cảm nhận được thiên uy gợn sóng trên người Dương Phóng, khí tức bọn chúng trở nên quay cuồng, trong ánh mắt hiện ra vẻ vô cùng âm trầm và oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, quay người là trốn.
Muốn trốn?
Dương Phóng nhíu mày, thân thể trong nháy mắt lướt nhanh tới.
Trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ được lôi quang bao trùm, trực tiếp quét về phía thân thể của bọn chúng.
Hắc Vân Kiếm pháp!
Phốc phốc phốc!
A!
Mấy cái bóng đen quỷ dị ở dưới lôi điện của Dương Phóng bị đánh tan một cách nhanh chóng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hóa thành khói đen biến mất không thấy gì nữa.
Bốn cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan chạy trốn vội vàng quay đầu quan sát.
Khi thấy mấy chiêu của Dương Phóng đã giết chết những bóng đen quỷ dị kia thì lập tức vừa mừng vừa sợ, giống như nhìn thấy hy vọng to lớn, nước mắt chảy dài, vội vàng nhanh chóng chạy vội về phía Dương Phóng.
"Cứu mạng, tiền bối cứu mạng a!"
"Còn xin cứu chúng ta ra ngoài, ô ô ô ô, ta không muốn chết a!"
Bốn vị cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan vừa tới liền quỳ, vô cùng sợ hãi, nước mắt chảy xuôi, lập tức ôm lấy đùi của Dương Phóng.
Dương Phóng vẻ mặt lạnh lùng, thân thể chấn động, đẩy lui mấy người này ra ngoài.
"Đừng có lại tới gần ta!"
Một giọng nói lạnh lùng truyền ra.
Bốn người vội vàng gật đầu, mặt đầy nước mắt và mồ hôi, vô cùng khủng hoảng.
"Các ngươi trước đó là sống ở nơi này sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Không phải, chúng ta ... chúng ta là chủ động đi vào."
Một lão giả đầu hói mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi, đột nhiên hung hăng cho mình một bạt tai, nói: "Đều là do ta lòng tham mê muôi, nghe người ta nói nơi này có thể đạt được U Linh Quả thực, lúc này mới liên hợp với ba người bọn họ, chủ động xâm nhập, lại không nghĩ tới gặp phải đủ loại chuyện quỷ dị, thiếu chút nữa thì mệnh chôn ở nơi này."
"U Linh Quả thực?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Đúng vậy, đây là một loại trái cây thần bí có thể hỗ trợ tu luyện linh hồn, nghe nói chỉ có ở bên trong di tích U Linh mới có, nhưng chúng ta lại không thu hoạch được gì."
Người đàn ông trung niên bên cạnh vội vàng nói.
Bốn người bọn họ gặp phải đủ loại chuyện kỳ ​​quái ở đây, cũng là bởi vì đầu óc bọn họ gần như suy sụp nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
"Các ngươi vào đây bao lâu rồi, ngoài các ngươi ra còn có người nào đi vào hay không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Chúng ta vào đây được hơn mười ngày, còn có rất nhiều người khác, có điều về sau đều tách ra, hiện tại cũng không biết bọn họ như thế nào rồi."
Lão giả đầu hói kia khủng hoảng nói.
"Các ngươi ở chỗ này có gặp phải cái miếu nào không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Miếu sao? Có miếu của Tống Tử nương nương, ngay ở phía đông của nơi định cư."
Lão giả đầu hói kia vội vàng mở miệng nói.
Dương Phóng khẽ gật đầu, nói: "Các ngươi đi thôi."
"Tiền bối, cứu mạng a, chúng ta hoàn toàn mất phương hướng, khẩn cầu tiền bối chỉ con đường sáng!"
Lão giả kia vội vàng hoảng sợ nói.
Dương Phóng giơ trường kiếm lên, chỉ về phía phương hướng bên phải, nói: "Đi theo hướng kia, không được thay đổi."
"Được, đa tạ tiền bối!"
"Cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối!"
Bốn người như trở về từ cõi chết, vội vàng dập đầu nói lời cảm ơn.
Sau đó lại từng dậy, chạy như điên về phía phương hướng kia.
Dương Phóng không thể không khẽ lắc đầu, quay người lại, nhìn về phía phương hướng chỗ Miếu thờ.
···
Ngôi miếu hoang vắng, tối đen như mực.
Như một con thú khổng lồ trong đêm, nó há to miệng chực nuốt chửng con người.
Ngôi miếu thờ này phạm vi cũng không nhỏ, trong viện cực kỳ đổ nát, mạng nhện cùng cỏ dại bao phủ, xem ra đã nhiều năm không có người quét dọn.
Nhưng chỗ đại điện nằm ở chính giữa nhất vẫn như cũ tràn ngập mùi hương trầm.
Giờ phút này.
Liễu Vân con của Liễu Tiên Quyền sắc mặt tái nhợt, tay phải nắm chặt trường kiếm, tay trái nắm chặt tay bạn đồng hành, tràn đầy căng thẳng, trốn ở bên trong đại điện.
Mười ba vị huynh đệ kết nghĩa bọn họ bắt chước các hiệp khách thời xưa, cầm kiếm đi xa tìm cơ duyên, lại tuyệt đối không nghĩ tới gặp phải di tích U Linh lan rộng, thôn phệ bọn họ vào bên trong.
Bây giờ bọn họ đã lưu lạc ở đây hơn mười ngày, mười ba vị huynh đệ kết nghĩa đến nay chỉ còn lại có năm người bọn họ còn sống, mỗi ngày trải qua đều kinh tâm động phách, vô cùng sợ hãi.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận