Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 646: Người của Độc tông đã tới chưa?

Khoảng thời gian trôi qua.
Ở vào thời điểm Dương Phóng trốn ở trong lòng núi vất vả rèn đúc chiến giáp.
Đại Uyên quân không lúc nào ngừng nghỉ.
Ở dưới sự lãnh đạo của Bàng Vạn Chung, tổng bộ của Quỷ sơn nhanh chóng bị công phá, cũng chém tận giết tuyệt một số dư nghiệt.
Tin tức truyền ra, lập tức vang động toàn bộ Kình Thiên vực.
Tuy nhiên!
Tới giờ phút này đã công phá được tổng bộ của Quỷ sơn, nhưng Bàng Vạn Chung lại không có bất kỳ sự vui vẻ mừng rỡ nào, vẻ mặt vẫn âm trầm, lộ ra vô cùng đáng sợ.
"Ý của ngươi là Hắc Thủy lão quái trước đó là bị người giả mạo sao?"
Hắn lạnh giọng hỏi một thành viên cao tầng của Quỷ sơn bị tóm ở trước mặt.
"Đúng vậy, Hắc Thủy lão quái tuyệt không có khả năng đạt tới Thánh Linh cảnh, cũng tuyệt không có khả năng tinh thông kịch độc, đây là giả, là âm mưu, có người đang cố ý tính toán Quỷ sơn chúng ta!"
Tên thành viên cao tầng của Quỷ sơn kia hoảng sợ mở miệng.
Mấy ngày nay đối với bọn họ mà nói quả thực giống như gặp ác mộng vậy.
Lực lượng hùng hậu của Đại Uyên quân tiếp cận, chỉ mất mấy ngày đã nghiền nát sự sắp đặt hàng chục năm của Quỷ sơn, từng cao thủ liên tục chết thảm, bọn họ không có khả năng chống lại trận hình của Đại Uyên quân.
Giống như một cuộc thảm sát kinh hoàng!
Sau khi Bàng Vạn Chung nghe xong, không nói một lời, không động đậy.
Trên thực tế sớm ở trước đó, hắn đã từng hoài nghi tới điểm này, bây giờ sau khi công phá Quỷ sơn, chỉ là lại muốn xác nhận một chút mà thôi.
Kết quả, vẫn là giống như những gì hắn đoán.
Ầm!
Một búa của Bàng Vạn Chung xuống dưới, lập tức đập tên thành viên cao tầng của Quỷ sơn kia thành thịt nát, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Bên trong Quỷ sơn có bao nhiêu người chạy?"
"Thưa thống lính, phó thủ lĩnh và mấy tên trưởng lão của bọn họ đều đã chạy thoát rồi."
Một vị phó tướng trả lời.
"Sau khi trở về lập tức dán lệnh truy nã, mặt khác dán luôn cả lệnh truy nã Hắc Thủy lão quái và người mặc Chiến giáp kia lên cho ta, còn nữa, người của Độc tông đã tới chưa?"
Bàng Vạn Chung hỏi thăm.
"Đã đến, đang chờ đợi ở bên ngoài."
Vị phó tướng kia trả lời.
"Được, bảo bọn họ tới!"
Bàng Vạn Chung nói với giọng nói lạnh lùng.
"Vâng, thống lĩnh!"
Vị phó tướng kia ôm quyền nói.
Cách đó không xa.
Bóng người ba nam một nữ đang cất bước đi tới.
Trông giống như một người sư phụ mang theo ba người đệ tử vậy.
Người sư phụ kia khoảng sáu bảy mươi tuổi, trên người mặc áo bào màu nâu, ngoại trừ hắn là cao thủ Thánh Linh cảnh ra, trong ba tên đệ tử còn có một Thánh Linh cảnh nữa, hai người còn lại thì là cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan.
"Bái kiến Bàng thống lĩnh!"
Lão giả dẫn đầu vừa thấy mặt thì cung kính hành lễ.
Ba tên đệ tử kia sau khi tò mò nhìn thoáng qua thân thể cao lớn chừng năm mét của Bàng Vạn Chung thì cũng lập tức ngoan ngoãn hành lễ theo.
"Vương phó tướng đã mang các ngươi đi xem những thi thể kia rồi chứ?"
Bàng Vạn Chung nói với giọng lãnh đạm, vang vọng nơi đây, một đôi mắt hờ hững mà vô tình.
"Vâng xem rồi."
Lão giả trả lời.
"Có nhận ra những độc kia không?"
"Thưa Bàng thống lĩnh, một bộ phận Đại Uyên quân chết mất đều là bởi kịch độc trong Vạn Độc kinh, một bộ phận khác thì chết bởi một loại tỏa độc tên là Thiên Trọng tỏa."
Lão giả trả lời: "Vạn Độc kinh kia là pháp môn quan trọng của Độc tông ta, tuy rằng chưa từng truyền ra ngoài, nhưng ở vào hơn một trăm năm trước từng bị tổ chức Tà Đạo đánh cắp một lần, mà Thiên Trọng tỏa càng là hiếm thấy, chính là kịch độc mà Ngũ Độc lão nhân khai sáng ở hơn hai trăm năm trước."
"Vậy ngươi cảm thấy thân phận thực sự của đối phương là người nào?"
Bàng Vạn Chung nhíu mày.
"Không nằm ngoài hai khả năng trên, hoặc là người của tổ chức Tà Đạo, hoắc chính là truyền nhân của Ngũ Độc lão nhân, tuy nhiên theo ta được biết, Ngũ Độc lão nhân năm đó cũng không để lại truyền nhân, cho nên khả năng lớn có thể là cao thủ của tổ chức Tà Đạo."
Lão giả kia trả lời.
"Tổ chức Tà Đạo."
Bàng Vạn Chung nói với giọng nói lạnh lùng: "Là đám chuột nhắt này."
"Có biện pháp nào có thể truy tung được hắn không?"
"Truy tung sẽ mất thời gian, nhưng chỉ cần ta có thể nhìn một chút, ta sẽ có biện pháp truy tung."
Lão giả kia nói.
"Được, từ hôm nay trở đi, Đại Uyên quân sẽ toàn lực hợp tác với ngươi."
Bàng Vạn Chung nói với giọng nói lạnh lùng.
"Vâng, Bàng thống lĩnh."
Lão giảo khom người nói.
···
Thời gian trôi qua.
Bên ngoài gió nổi mây phun.
Đại Uyên quân đang bận rộn chạy tới chạy lui, nhưng trong lòng núi, Dương Phóng lại đang sống thoải mái tự nhiên.
Ngoại trừ mỗi ngày đang rèn đúc chiến giáp ra, mấy người Địa Hành tộc được hắn khống chế phục vụ hắn tới thỏa đáng, mỗi một bữa gần như đều có rượu có thịt, ngày tháng vô cùng thoải mái.
Nếu như nói thứ duy nhất không tốt, chính là trong lòng núi quá tối, hơn nữa không khí không trong lành.
Nếu không Dương Phóng cũng muốn sống ẩn cư luôn ở chỗ này.
Uy lực của Địa Tâm Ma hỏa quả thực cường đại.
Trong khoảng thời gian năm ngày này, Chiến giáp trước mắt đã nhanh chóng thành hình.
Mũ giáp, mặt nạ, giày, ngực, bụng ...
Đen nhánh mà hoàn mỹ.
Những mảnh giáp tỏa sáng với màu sắc kỳ lạ khó tả dưới ánh lửa.
Càng quan trọng hơn chính là!
Giáp này mơ hồ đang hấp thu lực lượng bóng tối.
Ở vào trong bóng tối, ánh sáng chói lòa (ánh sáng đen), tăm tối u ám.
Nhìn tăng thêm mấy phần màu sắc thần bí.
"Còn thiếu cái giày cuối cùng và nẹp chân, chậm nhất chắc là khoảng hai ngày là có thể đại công cáo thành."
Dương Phóng tự nói.
Trong lòng hắn tràn đầy chờ mong!
···
Bạn cần đăng nhập để bình luận