Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 714: Này! Chính là Tần trưởng lão sao?

Mặt mũi Nhị sư huynh tràn đầy nụ cười duyên dáng mà yêu dị, thuận tay nhấc thân thể Hách Ngọc lên, thân thể lóe lên một cái nhanh chóng rời khỏi nơi này, tuyệt đối không nghĩ tới lần hành động này lại thuận lợi tới như vậy.
Tần trưởng lão cái gì?
Còn không phải là một cái bao cỏ sao!
So với Bạch Ngọc đạo cô cũng có chỗ không bằng!
Còn không phải để cho chính mình được đắc thủ dễ dàng như vậy sao?
Ngay khi thân thể hắn vừa mới lao đến mái nhà bên cạnh, thân thể đột nhiên dừng lại, cảm giác như bả vai đột nhiên trầm xuống, giống như bị một bàn tay to lớn cực kỳ đáng sợ nào đó ấn xuống, lập tức dừng lại.
Trong lòng hắn kinh hãi, vội vàng nhìn về phía vai phải của mình.
Chỉ thấy khu vực vai phải quả nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn.
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên ở đằng sau lưng của hắn: "Các hạ cuối cùng đã đến, ta thế nhưng là đã chờ ngươi rất lâu."
Nhị sư huynh giật mình trong lòng.
Tần Thiên Liệt?
Điều này sao có thể?
Làm sao hắn lại phát hiện được chính mình?
"Đào Hoa chưởng!"
Nhị sư huynh quát lên một tiếng chói tai, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng xoay người một chưởng, mang theo tàn ảnh chồng chất và lực lượng kinh khủng, nhanh chóng vỗ về phía khu vực sau lưng mình.
Trong chớp mắt đã đánh ra mười bảy phát chưởng lực!
Tuy nhiên!
Ầm!
Một tiếng vang trầm, máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm vang lên.
Thân thể Nhị sư huynh lập tức hung hăng bay nhào ra ngoài, cả tấm lưng lõm xuống, quần áo nổ tung toé, nội tạng thiếu chút nữa thì bị chấn vỡ, giống như thể bị một con thú lớn đạp mạnh cho một cước vậy.
Dương Phóng chỉ tung ra một quyền, lập tức đánh tan mọi chưởng lực!
Cũng lập tức làm người này bị trọng thương!
Hách Ngọc được hắn cầm ở trong tay cũng được thả ra, hung hăng rơi vào nơi xa, một mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Sau đó thân hình Dương Phóng nhoáng một cái, tiếp cận Nhị sư huynh lần nữa, bàn tay to lớn đột nhiên bao phủ, mang theo khí lưu nặng nề đáng sợ, trời nghiêng đất sụt, hư không lõm, lập tức hung hăng đóng về phía thân thể của Nhị sư huynh.
Vô Cực ấn!
Nhị sư huynh ho ra đầy máu, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Quái vật gì?
"Nhiên Huyết Tụ Linh!" (Kiểu thiêu đốt huyết mạch).
Nhị sư huynh hét lớn một tiếng, trên dưới toàn thân đột nhiên chấn động, ầm một tiếng hiện ra ánh sáng đỏ hừng hực như máu, khí thế trên người nhanh chóng lên cao, lập tức hai quyền cùng ra, hung hăng đánh về phía Dương Phóng.
Răng rắc!
Một bàn tay vỗ xuống.
Đồng thời ẩn chứa lực lượng chấn động của Địa mẫu!
Phịch một tiếng, Nhị sư huynh lại phọt ra một ngụm máu tươi, tất cả mọi công kích đều bị chấn động tới tán loạn ra ngoài, kinh mạch, xương cốt trên dưới toàn thân đứt gãy tất cả, kêu thảm một tiếng, thân thể từ trên nóc nhà hung hăng rớt xuống, phịch một tiếng, rơi đập vào trên mặt đất rồi ngất đi.
"Mang hắn trở về, chờ ta xử lý!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, thân thể lóe lên, lao nhanh về phía một phương hướng khác.
Xem cũng chẳng cần phải xem đối phương thêm nữa.
Hách Ngọc ở một bên, một mặt rung động, run lẩy bẩy.
Quả thực không thể nào tin được những gì vừa nhìn thấy!
Quá hung tàn!
Thực sự đáng sợ!
"Này! Chính là Tần trưởng lão sao?"
···
Nơi xa.
Trong bóng tối như vô tận.
Người đàn ông mặc áo bào đen, tướng mạo bình thường, một mặt cười khẽ, mang theo từng vẻ từng vẻ khinh thường, quay đầu nhìn thoáng qua ánh lửa vô tận sau lưng, bàn chân giẫm mạnh, thi triển khinh công, nhanh chóng lao về phía nơi xa.
Ở trong tay của hắn đột nhiên xách theo một bóng người sớm đã bị hắn điểm huyệt (câm).
Người này chính là Tôn Kiến!
Chỉ có điều, Tôn Kiến vào thời khắc này đang run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
Đậu xanh rau má!
Trong lòng hắn điên cuồng mắng to, có vô số lời thô tục muốn phát ra, chỉ có điều lại bị điểm huyệt nói, một câu cũng không nói thành lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn vào tên đạo tặc hái hoa đang xách lấy chính mình, một đường chạy xa.
Trong lòng hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nghĩ tới Tôn Kiến ta một đời tích đức làm việc thiện, chưa từng làm ra bất kỳ việc nào trái với lương tâm.
Tối nay thế mà lại phải chết thảm dưới tay của đạo tặc hái hoa?
Thật đúng là ông trời không có mắt!
Sưu sưu sưu!
Người đàn ông mặc áo bào đen lướt nhanh, thân pháp chớp liên tục, để cho người ta nhìn không rõ.
Chẳng mấy chốc đã lao vào bên trong một khu rừng.
Chỉ thấy đằng trước có một nơi đất trống.
Sớm đã có mấy bao tải nằm ở nơi đó.
Một lão giả trên người mặc đạo bào, sắc mặt hồng nhuận đang lẳng lặng ngồi ở trên một bao tải trong đó, sắc mặt bình thản, một mặt tự nhiên.
"Đồ nhi ngoan, ngươi đã trở về rồi."
"Sư tôn, may mắn không làm nhục mệnh."
Người đàn ông áo bào đen cười nói.
"Ừm, lão nhị đâu?"
Lão giả nhàn nhạt hỏi.
"Nhị sư huynh đi bắt một người khác, chắc là cũng dễ như trở bàn tay mà thôi, cái tên Tần Thiên Liệt kia thực sự quá ngu, căn bản không đáng để chúng ta dụ hắn đi, bản thân hắn để cho người của hắn chủ động tản ra, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người ngu xuẩn như vậy."
Người đàn ông mặc áo bào đen cười nói.
"Vậy là được, chờ lão nhị trở về, chúng ta là có thể rời khỏi nơi này, Nguyên Dương thành quá gần, không thể tới đó, phải đi tới chỗ xa hơn."
Lão giả nói.
"Mọi việc theo sư tôn làm chủ."
Người đàn ông mặc áo bào đen mỉm cười.
"Ừm."
Lão giả khe khẽ gật đầu, tỏ ra rất hài lòng, nhưng sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, để ý tới Tôn Kiến trong tay người đàn ông mặc áo bào đen, chỉ thấy tròng mắt của Tôn Kiến trợn một cái, lập tức rơi vào hôn mê.
Sau đó trong không khí tràn ngập mùi vị thần bí, rất chi gay mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận