Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 65: Các ngươi muốn làm cái gì?

"Ai?"
Vương Thiết Sinh đột nhiên quay đầu lại, trong lòng chấn động.
Trong thương hội của hắn có nhiều cao thủ như vậy, phòng ngự cực kỳ chắc chắc, người nào có thể âm thầm tiếp cận tới ?
Một nhóm võ sư xung quanh vội vã chạy tới.
Chỉ thấy một nhóm bảy tám thiếu nữ mặc áo trắng không biết từ lúc nào xuất hiện ở khu vực ngoài sảnh, mỗi một người tay đều cầm một thanh trường kiếm, đôi mắt sán ngời, trên đầu toàn là mái tóc đen dài, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía trong sảnh.
Không ai trong số đông đảo cao thủ ở đây biết các nàng tới gần như thế nào?
Tiếng cười của một đám thiếu nữ hoàn toàn đối lập với bầu không khí thê lương trong đại sảnh, thật giống như người khác mất đi đứa con trai của mình làm bọn họ lộ ra vẻ cực kỳ vui sướng.
"Chúng ta chính là đệ tử Kiếm tháp mà ngươi nói, có điều thật đáng tiếc a, con của ngươi không phải do chúng ta giết."
Một thiếu nữ trong đó cười hì hì, nói: "Cho nên các ngươi đây là đang vu oan cho chúng ta, mà vu oan cho chúng ta thì phải bồi thường nha!"
Sưu!
Bóng người lóe lên, nhanh tới cực điểm.
Phốc phốc!
Ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo như tuyết lóe lên, và một thanh trường kiếm đã đâm vào cổ của người đàn ông mặc áo bào xanh.
Người đàn ông mặc áo bào xanh sắc mặt kinh hãi, còn chưa kịp cảm giác được, trong nháy mắt đã bị trường kiếm đâm xuyên.
Phốc!
Thiếu nữ nhẹ nhàng đưa tay về phía sau, trường kiếm được rút ra, trên mặt nụ cười vẫn không giảm bớt.
Người đàn ông mặc áo bào xanh với ánh mắt kinh hãi, thân thể đột nhiên ngã xuống đất, bỏ mạng chết thảm.
"Đây chính là bồi thường!"
Thiếu nữ nở nụ cười rạng rỡ.
Vương Thiết Sinh và một đám cốt cán, các võ sư của thương hội, tất cả đều biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau.
Kiếm pháp thật nhanh!
"Các ngươi muốn làm cái gì?"
Vương Thiết Sinh kinh sợ hỏi.
"Được rồi, Ngọc Linh sư muội đừng có hù dọa bọn họ nữa."
Người cầm đầu là một nữ tử từ bên ngoài đi vào, trên mặt phủ một tấm khăn lụa trắng, mái tóc đen nhánh dài như thác nước rủ xuống dưới, trên đầu cài ba chiếc trâm bạch ngọc, trên tay cầm một thanh trường kiếm mảnh mai, mỉm cười và nói: "Ngươi chính là Vương hội trưởng phải không? Chúng ta là đệ tử của Kiếm tháp, ngươi có thể gọi ta là Bích Thủy đại nhân, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ sử dụng lực lượng thương hội của các ngươi giúp chúng ta tìm một số thứ!"
"Thứ gì? Tìm thứ gì?"
Giọng nói của Vương Thiết Sinh run lên.
"Thứ nhất là một thứ hình tấm da thú, trông như thế này."
Nữ tử kia tùy tiện ném ra một cuộn tranh rơi vào trong lòng bàn tay của Vương Thiết Sinh, "Bất cứ người nào nhìn thấy tấm da thú này, bất kể là ai, lập tức báo cáo cho chúng ta biết, thứ hai là một người, chân dung của người đó cũng ở trên đó, tuy nhiên người này đã chết rồi, các ngươi phải làm chính là tìm người gần đây có tiếp xúc với hắn, bao gồm cả nơi ở khi hắn ta còn sống."
Nàng ta cao cao tại thượng, giọng nói của nàng là không được nghi ngờ.
Vương Thiết Sinh vội vàng nhanh chóng mở bức tranh ra.
Chỉ thấy trong bức tranh được vẽ lấy chân dung của một người đàn ông trung niên, người này để bộ râu ngắn dưới cằm và có một cái nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt trên mặt, ở bên dưới chân dung của hắn thì có vẽ thêm một tấm da thú bí ẩn được bao phủ bởi những ký tự kỳ lạ.
"Được, được rồi, ta chắc chắn sẽ phát động người của thương hội đi tìm kiếm giúp các ngươi."
Vương Thiết Sinh gật đầu liên tục, cũng không dám hỏi nhiều.
"Đúng rồi, người này có phải là phu nhân của ngươi phải không?"
Đột nhiên, nữ tử cầm đầu lộ ra nụ cười mỉm, dùng đôi mắt đẹp nhìn về phía người đàn bà đang ngồi im trên mặt đất, cười nói: "Vừa rồi quý phu nhân dường như có nói là muốn phanh thây xé xác chúng ta có đúng hay không?"
Vương Thiết Sinh sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: "Không có không có, đây là hiểu nhầm ..."
Phốc phốc!
A!
Một tiếng kêu la thảm thiết đột nhiên phát ra, máu tươi bắn tung tóe ra sàn nhà.
Thế nhưng lại không có ai trông thấy nữ tử cầm đầu này đã xuất kiếm như thế nào, thì đột nhiên cái đầu lưỡi của người đàn bà kia rõ ràng đã bị cắt xuống.
Người đàn bà kia che miệng, máu chảy đầm đìa, hét lên thảm thiết, suýt chút nữa thì ngất đi vì đau đớn.
"Nói năng lỗ mãng, tóm lại là phải trả bằng cái giá đắt."
Nữ tử cầm đầu nói với giọng điệu lạnh lùng, "Lần này ta chỉ lấy nàng ta một đoạn đầu lưỡi, lần sau thế nhưng là không còn gặp may như vậy, còn không đi xuống làm việc đi!"
Vương Thiết Sinh tê cả da đầu, vội vàng gọi người khiêng phu nhân nhà mình xuống dưới.
Sau đó, hắn bắt đầu vội vàng triệu tập mọi người, huy động tất cả các mối quan hệ của thương hội, bắt đầu tìm kiếm thông tin người và một vật ở trên bức tranh.
"Hì hì, vẫn là thủ đoạn của Bích Sư tỷ thật cao minh, nhanh như vậy đã khiến cho bọn họ phải nghe lời."
Thiếu nữ Ngọc Linh trước đó vừa cười vừa nói.
Nữ tử cầm đầu khẽ mỉm cười, "Chuyện này chúng ta nghĩ ra được, người của thế lực khác cũng có thể nghĩ ra, cho nên chúng ta không thể không chiếm lấy tiên cơ, hiện tại chỉ cầu cho có thể tìm được tấm đạo đồ kia trước khi các thế lực khác kịp phản ứng."
"Sư tỷ, loại đồ vật này thật sự sẽ xuất hiện ở nơi định cư này sao?"
Thiếu nữ Ngọc Linh kia hoài nghi mà hỏi.
"Chắc chắn rồi, tên trộm đạo đồ kia chính là muốn âm thầm đoạt được thứ kia, đáng tiếc sự tình bại lộ, nên lúc này mới dẫn đến bị người truy sát."
Bích Thủy sư tỷ bình thản nói.
"Nếu như thực sự không tìm được đạo đồ, thì có thể dùng những phương pháp khác để giải phóng thứ kia hay không?"
Thiếu nữ Ngọc Linh tiếp tục hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận