Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 754 - Thuê nhà ở lại



Chương 754 - Thuê nhà ở lại




Một lát sau.
Hắn không thể không khẽ lắc đầu.
Trong Hoàng thành cao thủ phải nói là nhiều như mây, chắc chắn có tồn tại kinh khủng như Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, dám xông vào bên trong tổng bộ của Lục Phiến môn, vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hơn nữa!
Trong hoàng cung còn có sự tồn tại của tàn hồn Thần linh.
Ở trước mặt Thần linh này, ngay cả Thương Khung Thần cung cũng phải vô cùng kiêng kỵ.
"Không ổn, thực sự không ổn."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Hiện tại xem ra, hắn chỉ có thể đi tìm người luyện đan trước đã, chờ sau khi thực lực tăng lên lại nghĩ biện pháp thu hoạch Thần chủng.
Dù sao muốn thu hoạch Thần chủng thì cũng chỉ có sử dụng Đạo đồ!
Đạo đồ trên người mình thì viên Thần chủng này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình.
Chỉ cần thuê một viện tử nằm ở quanh đó, một khi Thần chủng trưởng thành là nó sẽ tự động bay qua.
Đây mới là phương pháp an toàn nhất.
Đồng thời, hắn cũng có thể âm thầm đề cao thực lực của mình một chút, nói không chừng có thể một lần hành động đạt tới Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê.
"Lão trượng, dừng ở phía trước đi."
Dương Phóng nói.
"Được rồi."
Người chèo thuyền cười nói, vung mái chèo, điều khiển thuyền chạy về phía bến tàu gần đó.
···
Sau khi xuống khỏi thuyền, thân thể Dương Phóng nhoáng một cái tiến vào trong một con hẻm nhỏ, đầu tiên tìm một quán rượu ngon trong con hẻm và ăn một bữa thịnh soạn.
Sau khi thanh toán tiền ăn, lập tức đi tìm kiếm một ngôi nhà ở khu vực xung quanh.
Nơi ở nhất định phải chọn nơi cẩn thận.
Nếu khoảng cách quá xa, lực hấp dẫn của Đạo đồ đối với Thần chủng cũng sẽ trở nên yếu đi rất nhiều, đồng thời sẽ có nhiều biến cố bất ngờ khác được thêm vào, cho nên Dương Phóng nhất định phải lựa chọn cẩn thận.
Cả buổi chiều, Dương Phóng đều đang bận rộn.
Cuối cùng.
Vào buổi chiều tối, hắn cũng đã tìm được một tiểu viện tương đối hài lòng.
Tiểu viện này cách nơi phố xá sầm uất không xa, khoảng cách tới tổng bộ Lục Phiến môn cũng rất gần, chỉ có hơn hai trăm mét, có thể coi là một nơi yên tĩnh giữa ồn ào náo nhiệt, sân rộng rãi, trong sân trồng một gốc hòe thụ thô to.
Ngoài ra còn có các hàng giá đỡ vũ khí ở một bên.
Chủ nhân là một người đàn ông trung niên cao khoảng 1,7 mét, cũng là một người luyện võ, nhưng hình như đã gặp phải nội thương từ mấy năm về trước, cứ đi được vài bước thì trong miệng sẽ ho khan một trận, trên mặt lộ ra vẻ nhợt nhạt.
"Chính là chỗ này, nơi này vốn là nơi tập võ của ta, hiện tại trong nhà túng thiếu, chỉ có thể lấy ra cho thuê, nếu như ngươi thích, một tháng trả bốn lượng bạc là được rồi."
Người đàn ông trung niên tên Vương Quyền mở miệng nói ra: "Tuy nhiên trước tiên ta phải nói trước, chỗ này của ta ít nhất phải thuê một năm, một khi thuê phải trả toàn bộ tiền thuê một năm, chính ngươi tự mình suy nghĩ một chút xem có thuê hay không?"
Hắn bây giờ giống như đang rất thiếu tiền vậy.
Ánh mắt Dương Phóng nhẹ nhàng đánh giá một lướt, nói: "Được, ta thuê nơi này."
Bởi vì không biết viên Thần chủng kia sẽ trưởng thành vào lúc nào, cho nên hắn cũng chỉ có thuê tạm thời.
Dù sao mấy chục lượng bạc đối với hắn mà nói thì cũng chẳng coi vào đâu.
"Vậy là được rồi, vậy lập tức ký hợp đồng đi, ta đã mang theo hợp đồng tới."
Người đàn ông trung niên kia nặn ra nụ cười, nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra hai mảnh giấy nhàu nát có chữ viết tay.
Dương Phóng khẽ gật đầu, đi vào trong phòng, cầm lấy bút mực, lập tức ký tên Tiêu Phóng lên trên đó, sau đó ấn dấu tay của hắn vào.
Sau đó, hắn lấy bạc ra, lập tức giao cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy bạc, cười nói: "Tiêu huynh đệ, nơi ở của ta cũng không xa, sau này nếu như ngươi có chuyện gì muốn hỏi thì đều có thể tới tìm ta, đúng rồi, trong viện có binh khí, ngươi cũng có thể dùng tùy ý, về phần ăn uống và đồ dùng thì có thể mua được ở ngoài đường."
"Hiểu rồi."
Dương Phóng gật đầu nói.
"Vậy trước ta xin cáo từ."
Vương Quyền khẽ chắp tay, mở miệng cười nói.
"Đi thong thả."
Dương Phóng tiễn đối phương đến trước cổng, sau đó đóng cổng sân lại, đi về phía gian phòng.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ.
Đã tìm được nơi ở, tiếp theo chờ thương thế hồi phục một đoạn thời gian là có thể đi tìm vị Đan sư kia.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, đóng cửa phòng lại một cách cẩn thận, lật bàn tay một cái.
Thi thể Bàng Vạn Chung được lấy ra lần nữa, rơi vào mặt đất trước mặt, trên dưới toàn thân cơ bắp cuồn cuộn dữ tợn, khí tức mãnh liệt.
Đầu vốn bị hắn đập lún vào bên trong, đã được hắn rút ra lần nữa, mắt trợn tròn xoe, thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt.
"Kim Cương Thần chủng kia xem ra thực sự không cách nào lấy ra được ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Tuy nhiên!
Mặc dù như thế, cũng không thể ném thi thể Bàng Vạn Chung đi một cách tùy tiện.
Bộ thân thể này không biết có thể luyện thành khôi lỗi được hay không?
Như vậy xem như trong cơ thể đối phương còn có Thần chủng, sau này cũng sẽ luôn có cơ hội lấy ra.
"Muốn luyện chế khôi lỗi mà nói thì cần phải nhanh chóng tu luyện Thái Nhất Hồn quyết."
Thái Nhất Hồn quyết, ẩn chứa đủ loại bí thuật linh hồn, không chỉ tăng cường linh hồn của bản thân, càng quan trọng chính là, bên trong có một chiêu cấm thuật, có thể rút linh hồn của người khác ra.
Ba điều kiện để chế tạo khôi lỗi.
Nhục thân, linh hồn, tinh hạch yêu thú.
Bây giờ chỉ còn thiếu một bộ linh hồn.
···
Thời tiết chuyển mát.
Lá vàng bay múa.
Trong bất tri bất giác, Dương Phóng đã ở trong Hoàng thành được một tháng.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận