Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 257: Không phải là do ngươi hạ độc?

"Vậy là được!"
Bóng người mới tới gật đầu nói: "Vậy gia hỏa thoát khỏi khống chế kia vẫn còn chứ?"
"Vẫn còn, được ta nhốt lại cẩn thận rồi!"
Hứa Như Thiên trả lời, "Ta chuẩn bị mấy ngày nữa mới nghiên cứu hắn cẩn thận một chút, thực sự không được cũng chỉ có thể mổ đầu hắn ra quan sát một chút, đúng rồi, ngươi có muốn giúp một tay không?"
"Không, ta tới lần này cũng có nhiệm vụ, cần phải hoàn thành nhiệm vụ của ta trước mới được."
Bóng người mới tới lắc đầu nói.
"Nhiệm vụ?"
Hứa Như Thiên lộ ra nghi hoặc.
"Ngươi còn nhớ chuyện mấy năm về trước, có một tên đại phu trộm đi Huyền Y kinh và Vạn Độc kinh ở một cái phân đà tại Đại Hoang vực rồi lẻn ra ngoài không?"
Bóng người mới tới kia phát ra tiếng cười lạnh, "Gia hỏa này mai danh ẩn tích, làm hại chúng ta không dễ dàng tìm được, bây giờ thì tốt rồi, tổ chức đã xác định được tung tích của hắn, hắn một mực trốn ở trong Hắc Long quân!"
"Ở Hắc Long quân?"
"Đúng!"
Bóng người mới tới híp mắt lại, nói: "Xem như trốn thế nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi sự truy tung của tổ chức, những năm qua mùi trên người hắn thực sự là càng ngày càng nhạt."
. . .
Một phương hướng khác.
Dương Phóng đứng dậy từ trong thùng thuốc, hít sâu thở ra một hơi dài và nhìn vào bảng thông tin độ thành thạo một lần nữa.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/108 tuổi.
Tu vi: Bát phẩm sơ kỳ 700/3000.
Tâm pháp: Huyền Vũ chân Công tầng thứ năm 3000/9000.
. . .
"Khoảng cách đạt tới Bát phẩm trung kỳ còn kém 800 điểm kinh nghiệm nữa."
Dương Phóng lẩm bẩm một mình.
Hắn lau sạch vết nước trên người, đổ nước thuốc đi, sau đó thay đổi một bộ quần áp sạch sẽ, xương cốt phát ra tiếng lốp bốp, chiều cao lại cất cao lần nữa rồi bịt kín khuôn mặt, bắt đầu lặng lẽ đi ra ngoài, đi về phía tổng bộ của Huyền Vũ tông.
Dưới bóng đêm.
Sắc mặt Trình Thiên Dã rất kém, vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ho khan khe khẽ, đang chờ đợi.
Lão Ngô và Trần Thi Nghiên đều là một mặt cảnh giác, quan sát xung quanh.
"Sắp tới giờ Hợi, làm sao còn chưa tới."
Lão Ngô nhìn lên trời rồi thở dài nói.
"Chờ một chút, bọn họ thường xuyên không đúng giờ, ta đã quen rồi."
Trình Thiên Dã ho khan.
"Trình đội trưởng, đợi lát nữa đối phương chắc là sẽ lấy ra giải dược đi"
Trần Thi Nghiên lo lắng nói.
"Khó có thể nói, đối với chuyện này ta cũng không ôm hy vọng."
Trình Thiên Dã cười khổ nói.
Một tổ chức mà họ không biết thì dù có hành động thế nào bọn họ cũng đành chịu không có cách nào.
"Các ngươi ngược lại là rất đúng giờ!"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên sau lưng ba người.
Ba người chấn động trong lòng, cùng nhau quay đầu lại.
"Bằng hữu, cuối cùng thì ngươi cũng đã đến!"
Trình Thiên Dã vội vàng nói.
"Thứ ta muốn đã lấy được chưa?"
Dương Phóng hỏi.
"Lấy được rồi, tổng cộng có ba quyển, chắc là được rồi đi."
Trình Thiên Dã trả lời.
"Ném qua để ta xem một chút."
Dương Phóng mở miệng.
. . .
"Chờ một chút!"
Trần Thi Nghiên lập tức ngăn cản Trình Thiên Dã lại, nhìn về phía Dương Phóng, mở miệng nói: "Bằng hữu, thành ý của chúng ta đã mang tới đủ, nhưng thành ý của các hạ đâu? Các hạ trước đó đồng ý giúp chúng ta tìm người, hiện tại chúng ta cũng nên biết các hạ có bao nhiêu nắm chắc đi, hơn nữa, các hạ đi tới lại hạ kịch độc với Trình đội của chúng ta, chỉ sợ cũng không phù hợp phép tắc phải không? Chẳng lẽ các hạ thật muốn quyết tâm đối nghịch với quốc gia?"
"Hạ kịch độc?"
Dương Phóng nhướng mày, nhìn chăm chú vào Trần Thi Nghiên, lại nhìn về phía Trình Thiên Dã, trong lòng đột nhiên phản ứng lại.
Gia hỏa này!
Không phải là may mắn đụng phải chứ?
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, "Thật xin lỗi, các ngươi nói cái gì ta căn bản không hiểu, kịch độc trên người Trình Thiên Dã không phải do ta hạ."
"Không phải là do ngươi hạ độc?"
Trình Thiên Dã, lão Ngô và Trần Thi Nghiên giật mình trong lòng.
"Điều này sao có thể? Không phải các hạ hạ vậy còn có thể là ai?"
Trần Thi Nghiên vội vàng mở miệng, "Đêm qua, sau khi Trình đội trưởng tới gặp ngươi, thế là bị dính độc!"
Ánh mắt Dương Phóng chuyển lạnh, nhìn về phía Trần Thi Nghiên, "Trò cười, sau khi gặp thì chắc chắn là do ta hạ sao? Nếu như ta muốn giết các ngươi thì sao cần phải hạ độc? Ngươi muốn thử một chút không?"
"Ngươi!"
Tròng mắt Trần Thi Nghiên co rụt lại.
Bị ánh mắt của Dương Phóng chấn nhiếp, không còn tiếp tục nhiều lời.
"Được rồi Thi Nghiên, xem ra là một trận hiểu nhầm!"
Trình Thiên Dã vội vàng đi ra hòa giải, vẻ mặt nhợt nhạt, khẽ ho khan, nói: "Đã không phải các hạ hạ độc, vậy ta cũng yên tâm, điều này chứng tỏ các hạ và tổ chức của các hạ vẫn chưa làm tới tình trạng phản quốc, bằng hữu, thứ ngươi muốn ta đã mang tới, ngươi kiểm tra hàng một chút đi!"
Hắn biết rằng không thể nắm bắt được người trước mặt mình vào lúc này.
Bởi vì đó không phải là một vụ giao dịch công bằng chút nào.
Cho dù đối phương muốn giết bọn họ thì bọn họ có thể làm gì đây?
Trình Thiên Dã vốn chỉ muốn một mình mình đi tới, chỉ là trên người hắn trúng kịch độc, cho nên lão Ngô và Trần Thi Nghiên không yên lòng, lúc này mới cưỡng chế yêu cầu đi theo bên cạnh hắn.
Dương Phóng không cần phải nhiều lời nữa, đi về phía trước, từ chỗ Trình Thiên Dã nhận lấy một cái túi, bắt đầu kiểm tra.
Bên trong có tới ba quyển bí tịch.
Một quyển là Cảm Ứng quyết.
Hai quyển võ kỹ là âm Sát kiếm và Thất Tình quyết.
Dương Phóng vẻ mặt nghi hoặc.
Đây chính là võ học của Cảm Ứng môn?
Tên quả thực là quái dị.
"Bằng hữu, bí tịch đã tới tay, ngươi cũng nên tìm người giúp chúng ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận