Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 286: Hợp tác Diệt Tà minh

Từ trưởng lão nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, "Nhỡ đâu lão phu nói ra kế hoạch xong, các hạ thoáng cái chạy tới báo tin cho tổ chức Tà Đạo, vậy chẳng phải lão phu hại mọi người rồi sao? Muốn lấy được kế hoạch của chúng ta thì cũng đơn giản, nghe nói bên trong tổ chức Thiên Thần có một vị Độc sư lợi hại có thể điều chế ra kịch độc, các hạ không ngại chuẩn bị cho chúng ta một chút kịch độc, đêm may cùng với chúng tư cùng một chỗ phá hủy truyền tống trận, như thế nào?"
"Phá hủy truyền tống trận?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Đúng vậy, không phá hủy truyền tống trận đó đi thì chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn."
Từ trưởng lão mở miệng nói: "Chỉ có phá hủy truyền tống trận đó đi thì mới có thể cắt đứt liên hệ giữa tổ chức Tà Đạo ở đây với nơi khác, như vậy chúng ta mới có thể đối phó bọn họ một cách thong dong bình tĩnh."
Dương Phóng khàn giọng nói: "Được!"
"Rất tốt, vậy ngày mai chúng ta liên hệ với các hạ như thế nào?"
Từ trưởng lão hỏi.
"Các ngươi không cần liên hệ với ta, ta sẽ tự tìm đến các ngươi."
Dương Phóng khàn giọng nói.
Xâm nhập vào Tổng Binh phủ, lấy lực lượng của một mình hắn thì rất khó có thể làm được.
Mặc dù đám người này làm việc cực đoan, nhưng Dương Phóng cũng chỉ có thể tạm thời hợp tác.
Chỉ cần có thể lấy được viên Thần chủng kia thì tu vi của hắn chắc chắn còn sẽ tăng lên lần nữa.
"Cũng được!"
Từ trưởng lão gật đầu, nói: "Tuy nhiên bên phía các hạ đến cùng có thể ra bao nhiêu người? Có thể nói với lão phu một chút được hay không?"
"Cường giả trong tổ chức đều có chuyện khác phải làm, trước mắt mà nói thì cũng chỉ có một mình ta có thể hợp tác được với các ngươi."
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
"Chỉ có một mình ngươi?"
Từ trưởng lão nhíu mày.
"Đúng vậy."
Dương Phóng lạnh lùng nói.
"Chỏ có một mình các hạ vậy thì cũng được."
Từ trưởng lão gật đầu, "Vậy đêm mai chúng ta chờ đợi tin tức của các hạ, hiện tại mời các hạ trở về trước đi!"
Dương Phóng phát ra một tiếng hừ lạnh, biết ở lại thêm cũng vô nghĩa, thân hình nhoáng một cái, trong nháy mắt rời đi nơi này.
"Gia hỏa này thật là phách lối!"
Nữ tử trong đám người nhìn chằm chằm vào nơi xa, nói: "Gia hỏa này là tới từ lúc nào, chúng ta thế mà không biết một chút nào."
"Tổ chức này thần bí khó lường, ngược lại là có thể lợi dụng một phen."
Vị Vương sư bá kia hai mắt híp lại.
"Đi vào thương lượng!"
Từ trưởng lão nói với giọng điệu trầm thấp.
Một đám người lập tức đổi sang một gian phòng khác, tiếp tục thảo luận.
...
Đêm khuya.
Trong sân.
Trên người Trần Thi Nghiên mặc áo đen, đi tới đi nlui.
Nghĩ đến sự sống chết của Nhậm Quân, Trình Thiên Dã và một đám người Lam tinh khác, nên tâm trạng nàng ta cũng có hơi không tập trung.
Một lát sau.
Nàng ta nhẹ nhàng hít vào một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.
"Nếu như không thể cứu được Nhậm đội trưởng ra ngoài ... thì ta ở bên ngoài còn có ý nghĩa gì?"
Nàng ta dường như đã đưa ra một quyết định khó khăn, khẽ cắn răng một cái và chạy thẳng ra ngoài phòng.
Nhưng ngay khi nàng ta vừa chạy đi, một bàn tay to lớn thò về phía sau lưng của nàng, tóm một cái tóm lấy cổ của nàng giống như xách lên một con gà con vậy, lập tức ném thân thể của nàng ra, phịch một tiếng, ném trở về bên trong phòng.
"Ai?"
Trần Thi Nghiên kinh ngạc hét lên, bị ném trở lại phòng quả thực khiến lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
Người nào lại xuất thủ nhanh chóng như vậy?
"Lấy thực lực của ngươi, muốn đi cứu người đơn giản chỉ là đi chịu chết mà thôi!"
Một giọng nói khàn khàn và lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
Trong bóng tối mơ hồ, lờ mờ thấy được có một bóng người vạm vỡ quay lưng về phía chính mình, đứng sừng sững ở ngoài cửa, không động đậy.
Trần Thi Nghiên nghe được giọng nói này lập tức lộ ra vẻ kích động, hô hấp trở nên dồn dập, nói: "Tần Quảng Vương, ngươi bằng lòng giúp ta cứu người sao?"
"Cứu người thì cũng phải xem thực lực của mình mà không phải vô não chạy về phía trước."
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạp, "Vẫn là câu nói kia, ta không cách nào cứu người giúp ngươi được, chỉ có điều ... ta ngược lại thật ra có thể thử giúp ngươi tìm hiểu tình huống một chút."
"Tìm hiểu tình huống?"
Trần Thi Nghiên thất vọng trong lòng, nhưng vẫn vội vàng mở miệng, "Được, ngươi có thể tìm hiểu tình huống giúp ta thì cũng được!"
"Điều kiện thì sao?"
Dương Phóng khàn giọng hỏi.
"Ngươi cần gì, ta có thể làm được thì ta nhất định sẽ giúp ngươi làm được."
Trần Thi Nghiên mở miệng trả lời.
"Vậy trước tiên ký sổ đi, lấy tình huống bây giờ của ngươi thì có thể cho ta được cái gì? Thân thể sao?"
Dương Phóng lạnh giọng mở miệng nói.
"Ta!"
Trần Thi Nghiên muốn nói lại thôi, trong lòng đắng chát.
Cũng phải!
Nàng ta bây giờ nghèo túng đến bước này rồi thì có thể cung cấp được thứ gì cho đối phương?
"Không muốn chết thì hai ngày sau đợi ở trong phòng!"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn.
Sau khi nói xong thì lập tức rời khỏi nơi này.
"Tần Quảng Vương!"
Trần Thi Nghiên đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy xung quanh đã không còn một bóng người, trong lòng không thể không thất lạc ...
. . .
Ngày hôm sau.
Trên quảng trường, đường đi vẫn tập trung vô số bóng người.
Một mảnh đen nghịt, tiếng tụng kinh vẫn vang vọng từng đợt.
Lực lượng tinh thần vô hình từ trong đầu mọi người chậm rãi tràn ra, bay về phía phương xa.
Trong đám đông.
Dương Phóng nhẹ nhàng hít vào một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, Huyền Vũ chân khí phong tỏa lỗ chân lông và tinh khí, lưu chuyển trong cơ thể hết lần này đến lần khác, vì biết mình không thể chống lại việc tiết ra thứ tinh thần vô hình kia từ mấy ngày trước, nên giờ hắn đã từ bỏ chống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận