Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 324: Nam Sơn thành còn mất bao xa nữa?

Trong rừng.
Tổ hợp hai nam một nữ dẫn theo một đám người tinh nhuệ, chẳng mấy chốc đã chạy tới, gióng phút này lộ ra vẻ kinh ngạc, đang lắng nghe Hàn đại ca và Ngải Bá Đặc giới thiệu.
Đương nhiên, bên phía Ngải Bá Đặc cố ý ẩn giấu đi không ít thông tin quan trọng, dù sao hắn cũng có động cơ riêng.
Nữ tử xinh đẹp trong đó cười nhẹ nhàng, nói: "Còn có kẻ như vậy?"
"Khẩn cầu Giang đường chủ chủ trì công đạo!"
Trần Long chân thành khuỵu xuống, quỳ rạp xuống đất.
"Đứng lên!"
Nữ tử mỉm cười, chải mái tóc dài của mình, trông rất quyến rũ và nói: "Ngươi đã trở thành một thành viên của tổ chức chúng ta, cần gì phải quan tâm tới một số lễ tiết như vậy, bởi vì chúng ta đều là huynh đệ bốn biển, từ nay về sau, tất cả mọi người là người cùng lý tưởng, không ngại thì gọi ta một tiếng Giang đường chủ là được rồi, về phần lễ tiết gì gì đó đều có thể bỏ qua tất cả!"
"Vâng, Giang đường chủ!"
Trần Long kích động trong lòng, lúc đứng dậy lén lút nhìn vị Giang đường chủ này, lập tức tim đập loạn xạ, giống như trái tim nhanh sắp bị đối phương mê hoặc rồi.
Đám người Lam tinh lấy Chu Võ làm đại biểu thì tương đối tốt hơn nhiều.
Dù sao bọn họ đều đến từ thế giới hiện thực, mỹ nữ dạng gì mà chưa từng thấy qua?
Đừng nói chỉ là khuôn mặt, cho dù là mỹ nữ cởi quần áo, trên màn hình video bọn họ cũng đã nhìn thấy đủ kiểu loại hình, gần như tới mức chỉ cần nhìn khuôn mặt là có thể tưởng tượng đến lúc cởi quần áo ra là sẽ trông như thế nào.
Vào lúc này, bọn họ chỉ mang theo vẻ tò mò mà đánh giá nữ tử này.
Nữ tử này có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, dáng cười rất ngọt, mắt to rất có linh tính, thi thoảng lại chớp mắt cái, thuộc về loại hình cổ linh tinh quái (thông minh và tinh nghịch), hơn nữa dựa theo thẩm mỹ của thế giới hiện thực mà nói, nữ tử này chắc là thuộc về loại hình la lỵ (nhỏ nhắn và dễ thương), chỉ cao khoảng một mét sáu, tay chân mảnh khảnh.
Rất dễ khơi dậy mong muốn bảo vệ của người ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, một la lỵ như vậy, ở vào lúc vừa mới tới lại xách theo một cái đầu đầy máu me.
Chỉ từ điểm này đến xem, đã đủ để cho một đám người xuyên không Long quốc phải âm thầm kinh hãi.
Gia hỏa chết mất này nghe nói là kỳ tài của Liệt Diễm bang ...
"Đã chuyện này để cho ta gặp, ta tự nhiên sẽ chủ trì công đạo cho ngươi."
Nữ tử cười hì hì một tiếng, vuốt ve thanh trường kiếm trong tay, rất là vui vẻ.
"Chu Võ, lát nữa ngươi mang theo người bên cạnh ngươi đi tới Thập Lý pha trước chờ chúng ta đi, chờ chúng ta đi bắt đối phương rồi lại về đoạn tụ với các ngươi!"
Ngải Bá Đặc nở nụ cười, nhìn về phía Chu Võ.
Nói cho cùng, tổ chức Thiên Thần đến từ Long quốc.
Là cùng một nơi với đám người xuyên không Long quốc này, nếu như để cho bọn họ tham gia cùng, khó tránh khỏi sẽ phát động một số tâm trạng không cần thiết của bọn họ.
Cho nên tốt nhất vẫn là tạm thời cho tránh lui mới tương đối tốt.
Một đám người xuyên không của Long quốc nhìn nhau, phức tạp gật đầu.
Nhưng ở sâu trong nội tâm của bọn họ lại vẫn hy vọng người mặc áo giáp mạnh hơn một bậc ...
"Trần Long, hay là ngươi cũng đến Thập Lý pha chờ đợi ở đó đi a?"
Hàn đại ca mỉm cười.
"Không, ta không đi, ta muốn đích thân tham dự hành động, ở trước mặt đối phương chất vấn một chút, để xem đối phương phải chăng từng có hối hận!"
Trần Long lắc đầu, nói cực kỳ quả quyết.
"Hì hì, các ngươi ai cũng không được đi qua, trận chiến đấu này còn chưa cần đến các ngươi."
Giang đường chủ nở ra nụ cười ngọt ngào, nói: "Do ta và hai vị Đường chủ khác xuất thủ, tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay, các ngươi một nhóm đi tới Thập Lý pha chờ đó, một nhóm người khác đi Tam Giang khẩu, chờ lát nữa giải quyết xong người này, chúng ta tự nhiên sẽ đến Tam Giang khẩu phát nhiệm vụ mới cho các ngươi!"
"Ồ? Nhiệm vụ mới?"
Ngải Bá Đặc, Cái Á, Hàn đại ca đều là hai mắt khẽ động, lộ ra vẻ tò mò.
. . .
Thương đội chậm chạp tiến lên trong rừng.
Bánh xe phát ra tiếng kẹt kẹt kẹt kẹt, bên trong chở đầy hàng hóa.
Chưởng quỹ Ngụy Long Thiên là một người đàn ông mập mạp hơn năm mươi tuổi, một mặt nở ra nụ cười hiền lành, trên người mặc một chiếc áo choàng lụa dài thêu đồng xu và đội một chiếc mũ vòng, hòa khí sinh tài, không cần biết nói chuyện với ai thì cũng có thể nói rất là hợp ý.
Hầu như tất cả các võ giả, mạo hiểm giả trong đội, đều trở thành bằng hữu của hắn rất nhanh.
Trong bất tri bất giác.
Hoàng hôn đến.
Chưởng quỹ đưa mắt nhìn về phía xa, mở miệng cười nói.
"Các vị, xem ra chúng ta phải tăng nhanh tốc độ một chút, đi về phía trước thêm bốn mươi dặm nữa sẽ có một cái miếu hoang, chỗ đó vừa đúng có thể cung chấp nơi nghỉ tạm qua đêm cho chúng ta!"
"Được, mọi người nhanh thêm một chút!"
"Tranh thủ tới miếu hoang trước khi trời tối!"
Trong đám người truyền đến tiếng kêu gọi.
"Chưởng quỹ, nơi này cách Nam Sơn thành còn mất bao xa nữa?"
Dương Phóng hỏi.
"Không nhiều, ba ngày hai đêm là được rồi!"
Chưởng quỹ cười nói: "Tuy nhiên nếu như chúng ta tăng nhanh tốc độ, nói không chừng hai ngày một đêm cũng có thể tới được, đương nhiên, đây là ở dưới tình huống mọi chuyện thuận lợi, nếu như không thuận lợi, nói không chừng gặp phải Tà Linh, yêu thú, thậm chí còn có thể có thổ phỉ qua lại ..."
Ngao rống. . .
Vừa dứt lời, trong khu rừng rậm âm u truyền đến từng tiếng thét trầm thấp mà kinh khủng, cách rất xa cũng có thể để cho người ta cảm nhận được một cỗ khí tức khủng bố khó tả, chỉ cảm thấy quả tim của mình giống như muốn bị rung ra ngoài vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận