Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 439: Hoàng Gia bảo.

Lưu sư huynh người xuất hiện ở quán rượu trước đó đang một mặt cười lấy lòng, cung kính đối mặt với một thanh niên mặc áo lam trước mắt.
Thanh niên này có độ tuổi khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mũi treo như túi mật, mặt mày như kiếm, không cần biết là khí chất hay là vẻ ngoài, đều tính là xuất sắc trong đám người.
Thân phận thì càng vô cùng cao quý, chính là Lưu Huyền Cảm con trai độc nhất của Lưu Hồng Kình - Viện chủ Thanh Thành viện.
Hắn đã bước vào Siêu phẩm từ mấy năm về trước, hiện nay thực lực cao thâm.
"Đường huynh, nghe nói Đại Minh tự bị người tiêu diệt cách đây không lâu, không biết chuyện này có phải là thật như vậy hay không?"
Lưu sư huynh mỉm cười và nghiêm túc rót rượu cho Lưu Huyền Cảm.
"Là có chuyện này, ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?"
Lưu Huyền Cảm bình tĩnh mà hỏi.
"Vậy không biết Đại Minh tự kia là bởi vì cái gì mới bị diệt?"
Lưu sư huynh tò mò hỏi.
"Ừm?"
Lưu Huyền Cảm ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lưu sư huynh, nói: "Chuyện nào không nên hỏi thì ngươi không được hỏi đến."
"Vâng, vâng."
Lưu sư huynh gật đầu liên tục, chê cười nói: "Thực không dám giấu giếm, trước đây không lâu, ta gặp hai vị tăng nhân của Đại Minh tự, càng quan trọng chính là, bọn họ thế mà gặp phải sự truy sát của Thanh Long hội và Thất Đại Tinh Thần, giống như trên người bọn họ cất giấu thứ đồ quan trọng gì đó, mấy kẻ đuổi giết thế mà tất cả đều có tu vi Thập phẩm."
Ánh mắt Lưu Huyền Cảm ngưng trọng lại, một cỗ khí thế vô hình lập tức nổi lên, một mực bao phủ người trước mắt lại, vô cùng kinh khủng, giống như mãnh thú vậy, làm cho người phải sợ hãi.
"Ngươi nói cái gì? Tăng nhân của Đại Minh tự? bọn họ đi nơi nào? Mấy kẻ đuổi giết bọn họ đạt được thứ gì từ trên người của bọn họ không?"
"Chuyện này ... ta cũng không biết bọn họ có được cái gì không, có điều, cuối cùng mấy kẻ đuổi giết đó đều đã chết hết."
Lưu sư huynh trả lời một cách trung thực, nói: "Ta gặp được người của Thần Ảnh vệ, một cao thủ Thần Ảnh vệ giết chết người của Thanh Long hội và Thất Đại Tinh Thần, cho nên, nếu như thật sự có cái gì, chỉ sợ ... hơn phân nửa đã rơi vào trong tay của Thần Ảnh vệ rồi!"
"Thần Ảnh vệ!"
Lưu Huyền Cảm nói với giọng điệu lạnh lẽo, nâng chén rượu lên, trực tiếp rót vào trong cổ.
Một lát sau, hắn vươn người đứng dậy.
"Là người nào của Thần Ảnh vệ ra tay?"
"Ta không biết, nhưng chắc chắn là một tên đội trưởng!"
Lưu sư huynh trả lời.
"Hừ!"
Lưu Huyền Cảm hừ lạnh nói: "Ngươi gặp được bọn họ ở đâu?"
"Ở Tam Tuyền trấn!"
Lưu sư huynh tiếp tục trả lời một cách trung thực.
. . .
Hoàng Gia bảo.
Nơi này chiếm diện tích rất rộng lớn, xung quanh có khá nhiều đồng ruộng.
Chính là cường hào nổi danh ở nơi định cư Hạc Sơn tụ này.
Bảo chủ là Hoàng Thiên Hải, năm nay đã bảy mươi hai tuổi, hắn tấn thăng tới Siêu phẩm vào ba mươi năm trước, thực lực cao thâm, nổi danh một thời, chỉ là về sau sau hắn, con cháu của hắn lại không có một người nào có thể tấn thăng tới Siêu phẩm.
Hoàng Thiên Hải sinh ra tổng cộng bốn người con trai và ba người con gái, ngoại trừ con trai trưởng làm nghề buôn ra, những người con còn lại tất cả đều tập võ.
Tuy nhiên, tư chất của các con của hắn đều thuộc dạng rất bình thường, cho đến nay vẫn chưa có một người con nào thành công đạt đến Thập phẩm, mạnh nhất là một đứa con gái tên là Hoàng Linh, đến nay khó khăn lắm cũng mới chỉ đạt tới Cửu phẩm đỉnh phong mà thôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi hắn cưỡi cò đi chầu ông vải, Hoàng Gia bảo chắc chắn sẽ nguy rồi.
Không!
Thậm chí không cần cưỡi cò về chầu ông vải, bởi vì ngay bây giờ, một chuyện hỗn loạn đã xảy ra ở Hoàng Gia Bảo.
Giờ phút này.
Khu vực bên trong Hoàng Gia bảo.
Máu tươi tràn ngập, thi thể từng con cháu của Hoàng Gia bảo đang nằm ngổn ngang lộn xộn ở trên mặt đất.
Hoàng Thiên Hải thì vẻ mặt âm trầm đứng ở trong sân, con mắt chăm chú chìn chằm chằm vào một đám người trên mặt lộ ý cười phía đối diện.
Ở bên cạnh hắn, tập trung đông đảo cao thủ Hoàng Gia bảo, mật độ dày đặc, chừng mấy trăm người, tất cả đều mang theo đao kiếm, ánh mắt phẫn nộ.
Bốn người con trai ba người con gái của hắn vào lúc này tất cả đều tập trung ở bên cạnh hắn, ánh mắt hung tợn nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy ở khu vực đối diện bọn họ.
Đám đông rất đa dạng và mặc quần áo khác nhau.
Bọn họ có nam có nữ, có trẻ có già, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, nhìn về phía Hoàng Thiên Hải và những người khác.
Trong đó, thậm chí còn tồn tại hơn mười tên Ngư nhân.
Hơn mười tên Ngư nhân này có cái đầu cũng rất cao, cao tới khoảng chừng một mét tám, mặc áo giáp màu xanh, xương gò má nhô cao, mũi lóm, cái trán, hai gò má tất cả đều sinh ra vảy giáp tinh xảo mịn màng.
Một đôi con ngươi vô cùng lãnh đạm, không chút biểu tình giống như con dao vậy.
"Tái Nhân Tư đại nhân, các ngươi quá đáng rồi!"
Hoàng Thiên Hải nói với giọng nói lạnh lùng, nói: "Hoàng Gia bảo ta liều mạng lớn như vậy thu nạp những tàn dư bên cạnh các ngươi, bọn họ vậy mà không nghĩ tới báo đáp, giết nhiều người cảu Hoàng Gia bảo ta như vậy, chuyện này thấy thế nào cũng không hợp lý a?"
Trong lòng hắn tràn ngập hàn ý.
Đám kẻ tới từ bên ngoài này, trong mấy ngày nay những gì bọn họ làm ở Hoàng Gia bảo quả thực càng ngày càng quá đáng.
Ban đầu hắn chỉ muốn nhịn một chút cho xong việc!
Nhưng bây giờ đã đến mức không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận