Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 213: Còn giấu giếm nữa sao?

Bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay đi ra ngoài mua thuốc giúp Dương Phóng, thế mà lại gặp phải một trong những tên hoa hoa công tử (2) của Thiên Long bang, tên là Hồ Thiên Nhạc.
(2) Hoa hoa công tử: là công tử nhà giàu quyền thế, ăn mặc lộng lẫy, chỉ biết ăn chơi, nhậu nhẹt, không kinh doanh...
Đối với Hồ Thiên Nhạc, Trương Tiểu Bảo cũng sớm đã có chỗ nghe thấy.
Phụ thân người này chính là Hồ Mãnh một trong tứ đại đường chủ của Thiên Long bang, thực lực vô cùng bưu hãn, chính là Thất phẩm trung kỳ.
Về phần bản thân Hồ Thiên Nhạc thì thậm chí còn khét tiếng hơn.
Người này ăn cả nam lẫn nữa, chơi bời vô cùng biến thái, thường xuyên có người chết thảm ở trên giường của hắn, nhắc đến tên hắn thì không ít người sẽ phải biến sắc.
Chỉ là Trương Tiểu Bảo không nghĩ tới lần này lại tới lượt mình.
"Nói thêm một câu nữa thôi, đứng lên, nếu không đứng lên ta sẽ nổi giận."
Hồ Thiên Nhạc bình đạm nói.
"Hồ công tử, xin hãy tha cho tiểu nhân..."
Trương Tiểu Bảo đau khổ kêu rên.
Ba!
Hồ Thiên Nhạc một bàn tay tát tới, tát cho Trương Tiểu Bảo bay sang một bên, vẻ mặt chuyển lạnh, nói: "Không biết điều, lột sạch quần áo của hắn ra cho ta!"
"Vâng, Hồ công tử!"
"Tiểu ca đừng có căng thẳng nha ..."
Một đám cô nàng ăn mặc hở hang trong tiếng cười nói vui vẻ lập tức chạy tới, mang theo làn gió thơm nồng đậm.
Ba chân bốn cẳng, chẳng mấy chốc đã vùi lấp Trương Tiểu Bảo vào trong đó.
Bên trong gian phòng tràn ngập một loại không khí không thể nào miêu tả được.
. . .
Lúc trời bắt đầu ngả về tối
Trương Tiểu Bảo thất hồn lạc phách trở về cửa hàng, sắc mặt hơi trắng bệch, mặc dù đã toàn lực che giấu nhưng vẫn bị Dương Phóng nhìn ra có gì đó không ổn.
"Sao vậy? Tiểu Bảo?"
"Không, ta không sao a."
Trương Tiểu Bảo miễn cưỡng cười nói.
"Chắc chắn không có việc gì chứ?"
Dương Phóng hoài nghi mà hỏi.
"Thật sự không có việc gì, cảm ơn Dương gia."
Trương Tiểu Bảo cảm kích mà nói.
"Ừm, không có việc gì là được rồi, đi đi thôi."
Dương Phóng phất phất tay, trầm ngâm nhìn về phía Trương Tiểu Bảo như có điều suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Đàm quản sự lại động thủ lần nữa?
Hắn hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Lúc chạng vạng tối.
Một người thân tín của Đàm quản sự đi tới, mở miệng nói, "Dương Phó quản sự, Trương Tiểu Bảo người hầu của ngươi hôm nay đắc tội Hồ Thiên Nhạc công tử của Thiên Long bang, bên phía Đàm quản sự bảo ngươi tới cho một lời giải thích!"
"Người hầu của ta đắc tội công tử Thiên Long bang?"
Dương Phóng nhướng mày, nói: "Chờ một chút, chuyện này xảy ra khi nào vậy? "
"Vào buổi chiều."
Tên thân tín của Đàm quản sự kia mở miệng, nói: "Tình huống cụ thể ta cũng không biết, nhưng ý tứ của Đàm quản sự là để ngươi mang theo đầu của Trương Tiểu Bảo, tự mình đi tới Thiên Long bang nói lời xin lỗi thì việc này cho qua!"
Trò cười!
Trong lòng Dương Phóng chuyển lạnh.
Bản thân mình mang theo đầu người còn phải nói lời xin lỗi?
"Ngươi đi đi, việc này ta sẽ nói với Đàm quản sự."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
...
Trong phòng.
Dương Phóng bình tĩnh ngồi ngay ngắn, một thân trường bào màu đen, cầm lên một chén trà, mặt không biểu tình, bầu không khí ngột ngạt.
Trương Tiểu Phàm đứng im tại chỗ, cảm thấy bất an.
"Tiểu Bảo, hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Nói rõ chi tiết ra cho ta biết đi!"
"Không, không có gì."
Trương Tiểu Bảo giọng điệu sợ hãi.
"Còn giấu giếm nữa sao?"
Dương Phóng sắc mặt chuyển lạnh: "Hôm nay khi trời chạng vạng tối, thân tín của Đàm quản sự có tới đây một chuyến, muốn ta chặt đầu của ngươi đưa vào Thiên Long bang!"
Trương Tiểu Bảo bị dọa đến vẻ mặt giật mình một cái, lập tức quỳ rạp xuống đất, vô cùng hoảng sợ, liều mạng mà dập đầu.
"Dương gia tha mạng, Dương gia xin tha mạng ..."
"Nói!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Vào buổi chiều ngày hôm nay khi tiểu nhân đi mua thuốc cho ngài, vô ý gặp phải Hồ Thiên Nhạc công tử của Thiên Long bang ..."
Trương Tiểu Bảo vẻ mặt đau khổ, nước mắt lưng tròng, kể ra hết chuyện xảy ra trong buổi chiều ngày hôn nay.
Hồn Thiên Nhạc ăn cả nam và nữ không chê kiểu nào, ban đầu là mưu đồ làm loạn với Trương Tiểu Bảo, kết quả lại ở vào lúc chuẩn bị làm cái chuyện của vợ chồng ấy thì, Trương Tiểu Bảo thận yếu hoảng sợ vô tình mất kiểm soát bài tiết trong lúc ấy ấy làm hỏng nhã hứng của Hồ Thiên Nhạc và bị Hồ Thiên Nhạc ném ra khỏi cửa.
Sau đó hắn vội vàng bỏ chạy thật nhanh vội vã trở lại cửa hàng.
Chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Thiên Long bang lại thù dai như vậy, ở sau khi hắn trở về còn muốn để cho Dương Phóng chặt đầu của hắn xuống.
"Dương gia xin tha mạng cho ta, van xin ngài đó Dương gia ..."
Trương Tiểu Bảo vô cùng hoảng sợ, dập đầu không ngừng.
Dương Phóng ru mắt xuống, mặt không biểu tình.
Hồ Thiên Nhạc của Thiên Long bang.
Con trai ruột của Hồ Mãnh một trong tứ đại đường chủ.
Tên Hổ Mãnh này, Thất phẩm trung kỳ!
"Được rồi, ngươi đi xuống đi, ta biết nên làm như thế nào."
Dương Phóng mở miệng ra nói.
"Dương. . . Dương gia!"
Trương Tiểu Bảo giọng nói run rẩy.
"Đi thôi."
Dương Phóng ánh mắt hơi lạnh.
"Vâng!"
Trương Tiểu Bảo cúi đầu, ủy khuất rời đi nơi này.
. . .
Bên trong một gian phòng khác.
Đàm quản sự đang ngồi một cách bình tĩnh, mặc chiếc áo bào hoa văn, trong tay nâng tẩu thuốc thép ròng, lạch cạch lạch cạch đang liên tục nhét vào miệng, sau lưng thì là một nữ tử õng ẹo đang ra sức nắm bóp bả vai cho hắn.
Nghe hạ nhân báo cáo, Đàm quản sự thổi ra một làn khói trắng, nói với giọng nói lạnh lùng, "Nói như vậy thì hắn không muốn tự mình động thủ sao?"
"Đúng vậy, quản sự."
Thân tín trước mặt trả lời cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận