Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 469: Tới Lạc Nhật chi sâm

"Có điều, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi tốt nhất vẫn là trốn đi, bản thân chúng ta đều bị trọng thương, không cần thiết phải chết ở chỗ này, huống hồ tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân đang thanh trừ tất cả môn nhân còn lại của chúng ta, lấy tu vi của bọn họ chắc chắn đều không sống nổi, bên phía tổ chức Tà Đạo thế nhưng là xuất hiện một tên oắt con cực kỳ đáng sợ, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới Siêu phẩm đệ nhị quan rồi, tinh thông các loại thủ đoạn tà môn, cánh tay này của Lão tử chính là bị hắn xé toang, ngươi không đi bảo vệ những môn nhân kia chỉ sợ bọn họ không có một ai trốn thoát khỏi sự truy sát của tên oắt con kia!!"
Trong ánh mắt của hắn đến này còn lóe ra cảnh tượng đó.
Hắn vốn là cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan, dựa theo lý thuyết tự nhiên không thể sinh ra kiêng kỵ đối với Siêu phẩm đệ nhị quan.
Nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc này, hắn lộ ra vẻ kinh dị khó tả.
Hắn còn chưa từng gặp phải gia hỏa nào lại khó chơi đến như vậy!
"Siêu phẩm đệ nhị quan là có thể làm ngươi trọng thương?"
Tống Kim Luân nhìn chằm chằm vào hắn.
"Không cần biết ngươi tin hay không, quả thực là như thế, mặc dù thương thế của ta trước đó chưa lành, cho nên, ngươi vẫn là đi sớm một chút đi."
Trần Bưu - Viện chủ Cự Kình viện nói.
Vẻ mặt Tống Kim Luân trầm mặc, không nói một lời.
Một lát sau, lạnh lùng nói:
"Cả đời Tống mỗ, chưa bao giờ làm ra chuyện phải hối hận!"
...
Trên dòng sông Đông Giang mênh mông rộng lớn.
Nhìn cái là vô tận.
Ở trên một chiếc thuyền nhanh.
Dương Phóng ngưng mắt nhìn về nơi xa, nhìn về phía khu rừng rậm đen kịt trước mặt.
"Nơi đó chính là Lạc Nhật chi sâm sao?"
"Đúng vậy, Hội trưởng."
Ở bên cạnh là một tên trưởng lão Thanh Long hội tên là Lữ Bưu đi theo, mở miệng trả lời.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi Thần Vũ tông, Dương Phóng suy đi nghĩ lại, vẫn là không qua được một cửa ải trong lòng mình, cuối cùng phải ngồi thuyền nhanh chạy suốt cả một đêm.
Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, mới nhìn thấy khu rừng tối tăm trước mặt.
Giờ phút này, tiết tấu của gió truyền ra, nhưng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Toàn bộ khu rừng rậm đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Có một sự trầm mặc vô hình, như thể mọi âm thanh đều bị cắt đứt.
"Tới gần đi!"
Dương Phóng trầm giọng nói.
"Vâng, hội trưởng!"
Lưu Bưu gật đầu, đảo mái chèo thuyền nhanh, tiến về phía khu rừng tối tăm.
Đúng lúc này!
Ở khúc sông trước mặt phát ra tiếng róc rách.
Sóng nước nổi lên.
Liên tục hơn mười đầu Ngư nhân nổi lên từ dưới nước, trong tay cầm xiên thép, hơn nửa người ngâm ở trong nước sông.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Dương Phóng, Ngư nhân cầm đầu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Ngươi ... là Hội trưởng Thanh Long hội?"
"Là ta."
Dương Phóng trả lời bình tĩnh.
"Không phải các ngươi tập kích tổng bộ Thần Vũ tông sao?"
Ngư nhân cầm đầu kia hỏi.
"Tổng bộ Thần Vũ tông đã bị ta dùng lửa lớn đốt rụi rồi, bản tọa cố ý chạy tới Lạc Nhất chi sâm để quan sát tình huống."
Dương Phóng trả lời.
"Thì ra là thế, Tần hội trưởng, xin mời!"
Ngư nhân cầm đầu kia nói.
"Chờ một chút, chiến đấu bên trong như thế nào rồi?"
Dương Phóng hỏi thăm, "Vì sao không nghe thấy một chút động tĩnh nào?"
"Không rõ lắm, Lạc Nhật chi sâm vô cùng rộng lớn, có lẽ chiến đấu đều diễn ra ở sâu trong đó, nhưng là cao thủ của chúng ta đã điều động toàn bộ rồi, cộng thêm ba viện Phá Quân, Vân Ưng và KIm Cương, Đông Phương Bạch chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, viện chủ khác chỉ sợ cũng chạy không thoát!"
Ngư nhân cầm đầu nói.
"Ba viện Phá Quân, Vân Ưng và Kim Cương phối hợp?"
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống.
"Đúng thế."
Ngư nhân kia gật đầu.
Dương Phóng lập tức hiểu.
Lại là ba cái viện này phản bội Thần Vũ tông.
"Đi, tới gần!"
Dương Phóng mở miệng lần nữa.
Lưu Bưu lập tức tăng thêm tốc độ, vung mái chèo thuyền nhanh, giống như một mũi tên dài bắn thẳng tới.
Thời điểm sắp tới bên bờ, Dương Phóng tung người nhảy lên, lập tức rời khỏi thuyền nhanh, vượt qua mấy chục mét, rất nhanh đáp xuống trên mặt đất bên bờ, nhìn trước mắt rừng rậm, Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng: "Ngươi ở chỗ này chờ ta!"
Sưu!
Thần hình hắn nhoáng một cái, lập tức biến mất, điên cuồng lao vào sâu trong khu rừng.
Lữ Bưu lập tức dừng thuyền nhanh lại, bắt đầu chờ đợi tại chỗ.
. . .
Cây có lớp vỏ màu đen quỷ dị, cho dù là giữa ban ngày vậy mà cũng nhìn không được rõ ràng cho lắm.
Từng chiếc từng chiếc lá cây tự động hấp thu hết tất cả ánh sáng.
Dương Phóng một đường chạy nhanh, tốc độ của hắn cực nhanh, hai lỗ tai dựng lên, Phong luật cảm nhận phát động không ngừng.
Tất cả động tĩnh trong phạm vi bảy tám dặm đều không cách nào giấu giếm được hắn.
Ở sau khi lao vào trong được lúc lâu.
Đột nhiên!
Thân hình Dương Phóng dừng lại, đột nhiên quay đầu, nhìn về phương hướng cách đó không xa.
Có âm thanh?
Sưu!
Thân thể của hắn lập tức lao vụt qua với tốc độ điên cuồng.
. . .
Trong khu rừng mờ tối.
Bóng người chập chờn, gió lớn rít gào.
Hơn mười tên đệ tử Hổ Cứ viện đang hốt hoảng chạy trốn, mỗi người đều sắc mặt trắng bệch, trên người nhuốm múa, gần như là đang hoảng hốt mà chạy bừa.
Những gì bọn họ gặp phải đều giống với đám người Tống Thục Mai.
Ban đầu là sẽ liên thủ cùng với mấy viện khác, nhưng không nghĩ tới vừa mới đi vào một thì gặp phải phục kích.
Viện chủ bọn họ bị người ngăn cản rồi kéo đi.
Sau đó, bọn họ gặp phải một đám Ngư nhân và tổ chức Tà Đạo vây giết.
Ban đầu bọn họ có hàng chục người nhưng chạy cho đến bây giờ thì chỉ còn lại có mười người bọn họ.
Những người còn lại tất cả đều thất lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận