Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 210: Trước đó ngươi còn giấu lương thực sao?

Những ngày tiếp theo, hắn dành một nửa thời gian để tu luyện và một nửa thời gian để thư giãn thả lỏng.
Phương Đình ngược lại là không có việc gì hẹn hắn ra ngoài.
Ban đầu, Dương Phóng còn ra ngoài đi chơi với nàng ta bởi cân nhắc cả hai trước đây có quan hệ đồng nghiệp với nhau, về sau hắn phát hiện sau khi tiểu nha đầu này hẹn mình ra ngoài lại chỉ đi dạo ở công viên, thế là sau đó hắn cũng không muốn đi nữa.
. . .
Nhoáng một cái mấy ngày đã trôi qua.
Bên trong căn phòng, Dương Phóng cau mày lại, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh gia đình chụp chung ở trên bàn.
Hắn rơi vào suy nghĩ.
Bây giờ càng ngày có càng nhiều sự kiện xuyên không.
Người xuyên không cũng đều là ngẫu nhiên mà sinh ra.
Nhỡ đâu vào một ngày nào đó ba mẹ mình cũng xuyên không ...
"Bọn họ đều ở tại nông thôn, nếu như dựa theo quy luật trước đó đến xem, chẳng phải là sẽ xuyên không đến nơi định cư nhỏ hơn sao?"
Dương Phóng suy nghĩ một lúc lâu.
Nếu như quả thật có chuyện như vậy xảy ra, hắn bây giờ cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Đón cha mẹ đến thành phố Phương vậy chắc chắn sẽ có khởi đầu địa ngục, căn bản chính là muốn chết.
Đón đến thành phố Nam?
Bỏ qua vấn đề giá nhà đất ở thành phố Nam, xem như mua được nhà ở thành phố Nam, nơi xuyên không tới lại chính là Bạch Lạc thành.
Sự hỗn loạn ở Bạch Lạc thành đã xuất hiện, xuyên không qua đây cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Vẫn là câu nói kia.
Ở thế giới bên kia, không có nơi nào an toàn tuyệt đối.
Nói theo một cách khác!
Tất cả mọi thứ hắn làm bây giờ sẽ là vô ích.
Sự không chắc chắn của xuyên không là quá lớn, có thể cha mẹ hắn sẽ xuyên không đến một nơi nhỏ nhưng lại có thân phận của một đại nhân vật thì sao? Nhỡ đâu hắn bây giờ thay đổi nơi ở của cha mẹ mình một cách tùy ý, sẽ phản tác dụng thì sao?
Không ai quy định rằng, nếu xuyên không đến một nơi nào đó, thân phận chắc chắn sẽ cao.
Sự chèn ép ở những nơi lớn có thể còn nghiêm trọng hơn.
Cho nên!
Thà đứng yên còn hơn động!
"Hy vọng cha mẹ sẽ không xuyên không ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Nếu như thật xuyên không, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp ở thế giới bên đó.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Bên Trình Thiên Dã lại triệu tập mọi người tới một lần nữa.
Bởi vì.
Tình huống bên chỗ người xuyên không mới có hơi khắc nghiệt, đã hơn một lần Trình Thiên Dã được yêu cầu giúp họ tìm cách lấy thức ăn.
Mấy lần trước khi bọn họ xuyên không tới thì còn có thể gặm vỏ cây, xuống sông mò cá, nhưng bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh giá, ngay cả cá cũng trở nên hiếm thấy, hơn nữa vỏ cây xung quanh trên cơ bản đều đã được gặm sạch.
Trình Thiên Dã rơi vào đường cùng không còn cách nào khác ngoài việc triệu tập đám người cũ Dương Phóng, bày mưu tính kế cho đám người mới.
Trong lúc nhất thời bên trong cả gian phòng khắp nơi đều là tiếng thảo luận.
Có người đề xuất huấn luyện bọn họ các kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã.
Có người thì đề nghị để cho bọn họ phóng hỏa đốt rừng, như vậy chắc chắn sẽ đốt ra không ít loại động vật nhỏ.
Còn có người thì đề nghị để cho bọn họ lập tức di cư ...
Bên trong căn phòng một mảnh ầm ĩ.
Chỉ là mỗi một lời đề nghị được đưa ra, đều để đám người xuyên không mới kia cười khổ một trận.
Mmp!
Các ngươi thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo (không thấy hết nỗi khổ của người trong cuộc).
"Đúng rồi Trình đội trưởng, ở cửa hàng Vạn Xuân tại nơi định cư Hắc Thiết tụ ta còn chôn hơn bốn trăm cân lương lực, còn tích trữ thêm một chút thịt, chắc là còn chưa hỏng."
Dương Phóng đột nhiên giơ tay lên nói.
Vào thời điểm di cư trước đó, những lương thực này hắn căn bản không có khả năng mang hết đi được.
Chỉ mang theo một chút thịt khô và cơm nắm.
Phần lớn còn chưa động vào.
"Lương thực? Trước đó ngươi còn giấu lương thực sao?"
Hai mắt Trình Thiên Dã sáng lên, vô cùng vui mừng mà nhìn về phía Dương Phóng, quả thực không thể tin được.
"Vãi chưởng đại lão, ngươi chôn lương thực sao? Nhanh nói cho chúng ta biết làm sao để tìm được lương thực đi?"
"Đúng vậy a đại lão, van cầu ngươi, chúng ta đều sắp đói tới phải ăn thịt người rồi."
"Móa nó, đám dân bản địa bên kia đã và đang ăn thịt người!"
"Đại lão van cầu ngươi, những lương thực kia ở đâu?"
. . .
Một đám người xuyên không mới vừa nghe được thông tin thì tất cả đều vô cùng kích động, vội vàng nhìn về phía Dương Phóng.
Những người cũ cũng thi nhau ngạc nhiên.
Khá lắm!
Cái thằng này cũng quá chó, giấu đi nhiều lương thực như vậy sao?
Trước khi Quyền Lợi bang của bọn họ thành lập, vì chuyện lương thực mà không ít người phải nhịn đói.
"Ở trước khi nơi định cư Hắc Thiết tụ hỗn loạn, ta đã sớm đào hố dự trữ lương thực."
Dương Phóng trả lời, nói: "Có hai hang động trong phòng ngủ phía sau cửa hàng Vạn Xuyên, đều có thể đi xuống bên dưới, xuống đến tận cùng các ngươi là có thể nhìn thấy lương thực ở nơi đó, có điều ta cũng không dám chắc chắn trong khoàng thời gian vừa qua đã có người dân bản địa nào ở đó phát hiện ra hang động ta để lại không."
Dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi.
Tình huống ở nơi đó như thế nào thì ai cũng không nói chắc được.
Nhỡ đâu lương thực bị người mang đi rồi thì sao, cũng có thể như vậy chứ!
"Được rồi, Dương Phóng quá tốt rồi, ngươi lập xuống công lớn!"
Trình Thiên Dã kích động nói.
Trước đó hắn còn đang ưu sầu chuyện này.
Nghĩ không ra bên Dương Phóng lập tức cung cấp hơn bốn trăm cân lương thực.
Này hoàn toàn đủ để cho những người xuyên không mới này sống qua rét đậm.
Điều kiện đầu tiên là đừng có thêm đợt người xuyên không mới nào nữa ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận