Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 171: Vong Ưu thủy

Thời gian trôi qua.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng xếp bằng ngồi ở trên giường, bình tĩnh nhìn về phía cánh tay trái của mình.
Hôm nay đã là ngày thứ mười lắm ở thế giới hiện thực!
Sau đó chính là thời khắc chứng kiến suy đoán.
Nếu như lát nữa mà xuyên không thì như vậy có thể nói rõ suy đoán trước đó là hoàn toàn chính xác.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Đột nhiên, điện thoại di động bên cạnh rung lên.
Dương Phóng cầm điện thoại di động lên quan sát.
Rõ ràng là được gửi tới từ bên trong nhóm lớp, Vương Bác người bạn cùng phòng thời đi học của hắn @ với tất cả mọi người.
"Nhanh xem này, ở nước ngoài có người xuyên không đến thế giới khác, lời nói của bọn họ rất thật."
Một video đã được gửi đến vào trong nhóm lớp bởi Vương Bác.
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ giật mình.
Có người nước ngoài chủ động tuồn chuyện này ra rồi?
Hắn lập tức ấn mở video xem.
Nhưng đáng tiếc là sau khi xem video được gần ba giây, nó đột nhiên chuyển sang màu đen.
Sau đó toàn bộ màn hình hiện lên lỗi 404.
Dương Phóng không còn gì để nói.
Chỉ có thể biết nó là như vậy.
Bây giờ chính phủ quản lý nghiêm ngặt như vậy, chính là video tới từ mạng ngoài nước cũng đừng hòng phát tới.
Có rất nhiều người trong nhóm bắt đầu nổi lên, phát ra liên tục dấu chấm hỏi và vẻ mặt suy ngẫm.
Vương Bác cũng là một mặt mộng bức.
Cái màn hình này đen cũng quá nhanh.
Ban đầu hắn cũng không cho rằng là thật, kết quả lại xảy ra chuyện như này.
Dương Phóng để điện thoại di động xuống, không để ý tới nữa, tiếp tục chờ đợi.
Vừa qua khỏi 19:20 phút.
Đột nhiên, tại chỗ cánh tay trái của hắn truyền đến từng đợt bỏng rát đau nhức khó tả, giống như bị lửa thiêu.
0 ngày 0 giờ 10 phút 59 giây.
58 giây.
57 giây.
. . .
"Quả nhiên, khoảng thời gian ở thế giới hiện thực đã hoàn toàn cố định lại."
"Từ nay về sau, chờ ở thế giới hiện thực đủ 15 ngày sẽ lại xuất hiện dấu hiệu xuyên không lần nữa."
Trong lòng hắn trong trạng thái hỗn loạn, lập tức nằm ngửa đầu trên giường.
Từng giây từng phút trôi qua một cách chậm rãi.
Dần dần, hoàn cảnh trước mắt hắn bắt đầu đần dần biến thành màu đen, đầu óc u mê, như rơi vào vực sâu đen kịt.
Một lát sau.
Dương Phóng há miệng thở hổn hển, tỉnh táo lại ở một gian phòng trong thế giới khác, một thân đầy mồ hôi nóng vẫn xuất hiện lần nữa.
Lồng ngực hắn nhấp nhô, ánh mắt nhìn về phía chậu than ở bên cạnh.
Quần áo trong chậu than vẫn y nguyên còn đang thiêu đốt.
Thật giống như những gì trước đó bản thân mình chỉ là đang ngủ mơ một giấc mà thôi, hoang đường mà không thể tưởng tượng nổi.
Dương Phóng vươn người đứng dậy, nhìn về phía bảng thông tin một lần nữa.
Chỉ thấy Huyền Vũ chân công từ trước đó là tầng thứ hai 1/800 đột nhiên biến thành tầng thứ hai 145/800.
"Tương đương với tăng lên 144 điểm kinh nghiệm."
Dương Phóng nhìn thoáng qua những võ kỹ khác ở bên dưới.
Đạp Tuyết công viên mãn, Huyết Chiến đao pháp viên mãn.
Thứ Kiếm thuật đăng đường nhập thất 810/1500.
Tư chất: Nhân tài kiệt xuất 43/90.
. . .
Nói chung cũng phải nói tới, thực lực tăng lên lần nữa.
"Đúng rồi, còn có một bao bạc."
Dương Phóng chợt nhớ tới một chuyện, từ dưới giường lấy ra một cái bao dính màu, mở bao ra kiểm tra, đổ tất cả mọi thứ ở bên trong vào trên mặt bàn.
Nén bạc, bạc hạt, bạc vụn, châu báu, ngọc khí ...
Lít nha lít nhít.
Màu sắc rực rỡ.
Những thứ này chính là hắn đoạt được từ Kim Đao hội.
Dương Phóng đếm cẩn thận một chút.
Tất cả bạc cộng lại, đại khái là 808 lượng.
Mà đây còn chưa tính châu báu và ngọc khí.
Nếu như tính cả châu báu và ngọc khí, ít nhất có thể có thêm 300 lượng.
Ngoài ra, còn có mấy bình ngọc, ở trên đó đều có dán giấy.
"Vong Ưu thủy."
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động đậy, mở nắm bình ra, nhẹ nhàng hít hà, sắc mặt hơi thay đổi rồi đậy nắp lại.
Nước độc!
"Vong Ưu ... đây chẳng lẽ là nước độc để cho người ta mất đi trí nhớ sao?"
Dương Phóng đột nhiên nghĩ đến chuyện si ngốc trước đó của Lưu trưởng lão, vẻ mặt khẽ động.
Mặc dù hắn đã cẩn thận quan sát mạch tượng của Lưu trưởng lão, nhưng nếu như bởi vì trúng độc mất trí nhớ là rất khó có thể nhìn ra theo cách đó.
Dương Phóng lấy một cái bao sạch ra, đổ hết tất cả bạc vào, sau đó lại lập tức vùi sâu vào dưới giường, ném cái bao dính máu trước đó vào bên trong chậu than để đốt.
Sau khi làm xong, hắn lập tức đi ra ngoài, đi về phía căn nhà mà Lưu trưởng lão đang ở.
Cửa nhà đóng chặt.
Dương Phóng dùng nội lực cưỡng ép đánh gãy chốt cửa đằng sau.
Vừa mới đẩy cửa đi vào, một loại mùi hôi thối khó tả truyền ra từ trong nhà.
Hắn nín thở lại, ngưng mắt nhìn vào.
Chỉ thấy Lưu trưởng lão da bọc xương, dáng vẻ tiều tụy nằm ở trên giường, sớm đã chết từ lâu rồi.
Dương Phóng thầm than trong lòng.
Nói cho cùng, vẫn là hắn làm liên lụy tới Lưu trưởng lão.
Nếu không phải vào thời điểm trong rừng, Lưu trưởng lão chạy trở lại tìm hắn thì cũng sẽ không gặp phải tình cảnh như vậy.
Hắn đi qua nhặt xác cho Lưu trưởng lão.
Nhưng trong lúc hắn nhặt xác, một viên giấy nhỏ bé rơi xuống từ trong tay áo của Lưu trưởng lão.
Dương Phóng nhặt lên và nhẹ nhàng mở ra.
Tiền ở trong hố.
Bốn ký tự được viết nguệch ngoạc xuất hiện trong tầm mắt.
"Trong hố sao?"
Dương Phóng hoài nghi, lập tức bắt đầu lục lọi trong phòng.
Chẳng mấy chốc hắn phát hiện vết tích đất dưới giường của Lưu trưởng lão đã bị xới tung lên.
Dương Phóng lập tức dùng trường kiếm của mình nhanh chóng đào lên.
Quả nhiên tìm được một cái bao chôn sâu ở chỗ này.
Bên trong nặng trĩu và kêu lạch cạch, tất cả đều là bạc và văn tiền.
Vẻ mặt Dương Phóng rất phức tạp.
Nếu như không phải hắn biết Lưu trưởng lão cũng có thói quen đào hố giống như mình thì đoán chừng thật đúng là không dễ để hiểu được ý tứ của tờ giấy kia.
Cầu Kim Phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận