Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 446: Cảnh giới tiếp theo, thế mà được gọi là Thánh linh ...

"Chẳng lẽ là tới từ nơi khác sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Có khả năng!"
Tống Kim Luân khẽ hít vào một hơi khí lạnh, trầm giọng nói, "Ngươi về trước đi, chờ ta báo tin, chuyện này trước tiên không được để lộ ra bên ngoài!"
"Vâng, sư tôn!"
Dương Phóng ôm quyền.
. . .
Kẹt kẹt.
Cửa lớn của Tàng Kinh viện được chậm rãi đẩy ra.
Nắng chiếu vào và rơi trên những dãy giá sách.
Dương Phóng đi tới chỗ này, ánh mắt liếc nhìn ở trên từng dãy giá sách.
Tầng một và tầng hai phần lớn là sách linh tinh, ghi lại những thăng trầm của Thần Vũ tông trong tám trăm năm qua, cũng như sự thay đổi quyền lực của Bạch Trạch vực.
Dương Phóng ánh mắt chậm rãi đảo qua trên từng quyển từng quyển sách một, tìm kiếm sách.
Ở sau khi tìm được một vòng.
Đột nhiên, thân thể dừng lại, ánh mắt rơi vào phía trên một quyển sách cổ ố vàng.
Dạ Thần giáo.
Vài cái chữ to đập vào mi mắt.
Bàn tay của hắn lập tức rút ra, phủi đi đống tro bụi bám trên bề mặt sách, sau đó lật ra từng tờ một.
Mười mấy phút sau.
Ánh mắt Dương Phóng rơi vào trong một tờ ở trên đó.
Huyền âm Long trảo!
Một trong tam đại thần khí của Dạ Thần giáo, đặt ngang hàng với Thiên Thần kiếm, Thị Huyết Phi phong.
Vô số năm về trước, Dạ Thần giáo mượn nhờ bí pháp thần linh để bao vây và giết chết một con Huyền n Ma Long chưa trưởng thành, cắt bỏ móng vuốt bên phải của nó, rút long hồn của nó ra, lấy bí pháp đặc thù khiến Long hồn tương dung với móng phải đó, tạo thành Thần khí tuyệt thế.
Huyền âm Ma Long: Một trong những giống loại đáng sợ nhất trong thiên địa, Huyền âm Ma Long thời kỳ trưởng thành thế nhưng là vượt qua Siêu phẩm, đến Thánh linh, có thần uy xé nát trời đất.
Muốn sử dụng Huyền âm Long trảo, trước tiên cần phải tu luyện tâm pháp Hoán Thần đại pháp vô song của Dạ Thần giáo, lấy tàn hồn của thần linh và Long hồn loại bỏ lẫn nhau, như thế mới không bị khống chế, nếu như chưa tu luyện Hoán Thần đại pháp, lực lượng tinh thần của bản thân cường đại thì cũng có thể sử dụng Huyền âm Long trảo, chỉ là bên trong ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi khống chế.
"Hoán Thần Đại pháp. . ."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Thì ra là thế.
Trước đó hắn còn tưởng rằng phương thức tu luyện của Hoán Thần Đại pháp quá mức hoang đường.
Hiện tại xem ra đúng là làm chuẩn bị cho vận dụng Huyền âm Long trảo.
Tuy nhiên!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Phóng vẫn không yên lòng đi tu luyện Hoán Thần Đại pháp.
Tiếp dẫn tàn hồn thần linh nhập thể vẫn là quá nguy hiểm.
Hắn tình nguyện tìm những công pháp loại tinh thần khác tới tu luyện.
Dương Phóng tiếp tục lật về sau để xem.
. . .
Sau nửa canh giờ.
Cảm xúc của Dương Phóng phun trào, hắn lại nhét sách trở lại bên trong giá sách.
Dạ Thần giáo hơn một ngàn năm trước, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đánh giá từ quan điểm hiện tại, đều có thể cảm nhận được sự cường thịnh và cường đại của giáo phái này.
Thiên Thần kiếm, là bội kiếm của thần kinh sau khi bị bẻ gãy đúc lại mà thành, vô cùng sắc bén, không thể phá vỡ, có thể phá mở bất luận vật phẩm gì trên đời.
Thị Huyết Phi phong, đỏ tươi như máu, tốc độ vô song, có một không hai trong thiên hạ.
Huyền âm Long trảo, lực lượng Long hồn gia trì bản thân, xé nát trời đất, hung tàn vô cùng...
. . .
Nhưng một giáo phái cường đại như vậy vẫn hoàn toàn bị đắm chìm vào bên trong dòng sông lịch sử.
Nói quá yếu thì là không thể nào.
Chỉ có thể trách đối thủ quá mạnh!
Thần Vũ tông có thể ở sau khi Dạ Thần giáo bị hủy diệt, trở thành thế lực lớn đệ nhất ở Bạch Trạch vực thì cũng có thể nhìn ra Thần Vũ tông tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài vậy.
"Cảnh giới tiếp theo, thế mà được gọi là Thánh linh ..."
Dương Phóng tự lẩm bẩm, "Quả nhiên, khoảng cách với con người ngày càng xa."
Cảnh giới Siêu phẩm đã để cho thể chất của người ta phát sinh biến hóa cực lớn, bước đầu đã cách xa phạm trù của nhân loại.
Mà Thánh linh này!
Không hề nghi ngờ, càng không phải là người hơn.
Ở cảnh giới này, đoán chừng khoảng cách tới thần linh cũng không còn xa.
Dương Phóng quay người đi về phía bên ngoài.
Hai ngày sau đó, chỉ cần chờ đợi tin tức của Tống Kim Luân là được rồi.
. . .
Bên trong Kim Đỉnh đại điện.
Đám đông tụ tập.
Bầu không khí nghiêm túc.
Tràn ngập một loại uy áp vô hình.
"Quả nhiên là Hung Ma nhất tộc."
Đông Phương Bạch nói với giọng hững hờ, hai tay nâng vải rách dính đầy phù văn màu máu lên, nói: "Từ trận chiến vô số năm về trước kia, bên trong mấy cái đại vực gần với Bạch Trạch vực đã không có bất kỳ tin tức nào về Hung Ma nhất tộc, muốn nói có thì cũng là ở đại vực càng xa hơn, bọn chúng lại vượt qua mấy cái đại vực xung quanh để mà xuất hiện ở Bạch Trạch vực, chẳng lẽ các đại vực xung quanh đều xảy ra chuyện rồi?"
"Hung Ma nhất tộc đã bị đánh tan vào nhiều năm trước, xem như tái xuất lần nữa thì cũng không có khả năng quét sạch mấy cái đại vực nhanh như vậy, theo ta thấy, bọn chúng chưa chắc đánh tan đại vực khác mà tới, hơn phân nửa có những phương pháp khác!"
Trần Bưu - Viện chủ Cự Kình viện nói.
"Ừm? Ngươi nói là ..."
Đông Phương Bạch hỏi.
"Truyền Tống trận!"
Trần Bưu thản nhiên nói.
"Khả năng này cao hơn, Hung Ma nhất tộc cực kỳ cổ xưa, năm đó ở bên trong mỗi loại đại vực đã từng để lại rất nhiều di chỉ truyền tống trận, xem như khởi động lại lần nữa thì cũng không có gì lạ!"
Tống Kim Luân nói.
"Nếu là như vậy, thế thì không đáng để lo!"
Đông Phương Bạch nhìn chăm chú vào chữ viết trên tấm vải, tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận