Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 683: Đạo tặc hái hoa?

Trong nháy mắt trên toàn bộ quảng trường này lại chỉ còn lại có một mình Dương Phóng.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống.
Dương Phóng chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy, mắt thấy bóng lưng hai người rời đi, yên tĩnh không nói.
Bốn mươi gốc Hắc Ngọc linh dược đều không ngoại lệ, đều được hắn để lại ấn ký.
Thậm chí ngay cả hai người mới vừa trò chuyện vừa rồi, trên người hai người này cũng được hắn để lại ấn ký.
Cho nên!
Hoàn toàn không cần lo lắng hai người này dám chạy trốn.
Có loại ấn ký này, thân phận thật của hai người này là gì thì hắn cũng có thể điều tra ra được.
Dương Phóng thở phào nhẹ nhõm, mặt mỉm cười, xoay người lại lập tức chạy trở về phía Nguyên Dương thành.
Nếu như lần dao dịch này thật có thể thành, như vậy từ nay về sau rốt cuộc không cần phải vì Hoàng Cực đan mà phát sầu nữa.
···
Thời gian trôi qua.
Từ sau khi trở về Thất Sát bang, Dương Phóng ngày nào cũng đang làm dáng một chút, chủ động ngồi xe ngựa đi ra ngoài, một bộ dáng vẻ đang tìm kiếm mối thù giết con cho Phó Bang chủ.
Nhưng trên thực tế, trên cơ bản đều đang đi dạo trong thành.
Thời gian trôi qua cũng là nhẹ nhàng.
Nhìn ra được, cái chết của Diệp Trần đã mang đến oanh động cực lớn trong thành.
Đã trôi qua tới mấy ngày rồi mà vẫn còn chưa lắng lại.
"Ngô Tam, tới đằng trước nghỉ ngơi một chút."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.
"Vâng, Tần trưởng lão."
Người đánh xe ngựa lên tiếng, dừng xe ngựa lại cách quán trà không xa.
Dương Phóng đi xuống khỏi xe ngựa, đi về phía một cái bàn trống.
"Đạo tặc hái hoa này thực sự là quá càn rỡ, trong mấy ngày liên tục đã phá hủy đi sự trong trắng của nhiều nữ tử như vậy, ấy thế mà các thế lực khắp nơi đều không có người nào có thể hàng phục được hắn, thật đúng là khiến người ta tức giận!"
"Nghe nói thực lực của tên đạo tặc hái hao này vô cùng cao thâm, rất có thể cũng đã đạt tới Thánh Linh cảnh, một vị trưởng lão khách khanh của Cát n gia tự mình xuất thủ, cũng không thể bắt lại hắn!"
"Cái gì? Thực lực của hắn mạnh đến như vậy?"
"Đúng vậy, công pháp của đạo tắc hái hoa này cực kỳ tà môn, giống như mỗi lần hái một người, thực lực đều sẽ tinh tiến một phần, mới đầu hắn chỉ là Siêu phẩm đệ nhị quan, nhưng thải bổ liên tục nhiều người như vậy, hiện tại ngay cả Thánh Linh cũng không bắt được hắn, cứ tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn sẽ khiến lòng người trong Nguyên Dương thành trở nên bàng hoàng!"
"Móa nó, tên khốn kiếp kia thật nên bị thiên lôi đánh xuống, Đại Uyên quân đuâ, tại sao không xuất động?"
Rất nhiều người đang bàn tán xôn xao ầm ĩ ở bên trong quán trà.
Sắc mặt Dương Phóng khẽ động.
Đạo tặc hái hoa?
Hắn khẽ lắc đầu.
Thế giới cổ đại, nhân vật thường thấy nhất chính là đạo tặc hái hoa.
Tuy nhiên tu vi đạt tới Thánh Linh vậy mà còn cần phải hái hoa sao?
Muốn có được nữ nhân như thế nào làm sao lại không chiếm được?
Hắn lặng lẽ thưởng thức trà, bắt đầu nghỉ ngơi.
...
Bên trong Thất Sát bang.
Trong khoảng sân rộng rãi.
Dương Phóng toàn thân mồ hôi nóng bừng bừng, trong miệng nhẹ nhàng thở ra hơi thở, kết thúc tu luyện Thanh Vân bộ, ánh mắt nhìn về phía bảng thông tin.
Không uổng công dốc sức khổ tu trong khoảng thời gian vừa qua, Thanh Vân bộ, cái môn bộ pháp này cuối cùng cũng đã được hắn luyện đến cảnh giới viên mãn.
Tuy nhiên viên mãn thế nào đi nữa, nói cho cùng, Thanh Vân bộ vẫn chỉ là một loại công pháp cấp Siêu phẩm mà thôi.
Ở vào thời điểm hắn tiến vào Siêu phẩm, môn thân pháp này quả thực phát huy ra tác dụng cực lớn, để hắn có được tốc độ nhanh ở bên trong cùng đẳng cấp, nhưng theo sau khi hắn tiến vào cảnh giới Thánh Linh, môn công pháp này rõ ràng là có hơi không đáng chú ý.
Cũng may lần này lại đạt được "Hư Không bộ".
Nói về đẳng cấp, Hư Không bộ chắc chắn có thể tính là thân pháp đẳng cấp Thánh Linh.
Chỉ cần tìm hiểu thấu đấo về Hư Không bộ, tốc độ vậy chắc chắn sẽ lại thay đổi đề cao lên một lần nữa.
Điều này làm cho hắn không thể không hoài nghi về thân phận của vị nữ tử thần bí kia.
Nữ tử kia rốt cuộc là người nào?
Một môn tuyệt học đẳng cấp Thánh Linh này thế mà có thể dễ dàng truyền cho Diệp Trần như vậy.
"Đáng tiếc nữ tử này cũng là người có tính tình bướng bỉnh, đến chết cũng không muốn hợp tác với ta, bằng không, cũng không có chỉ giành được mỗi Hư Không bộ ..."
Dương Phóng tự nói.
Cũng may Long hồn ở vào thời điểm thôn phệ hồn phách của đối phương phản hồi cho hắn một đoạn ký ức hỗn loạn.
Trong đó vừa đúng có một nơi bảo tàng của nữ tử.
Nghĩ đến đây, hai mắt Dương Phóng không thể không sáng lên.
Trong khoảng thời gian này vừa đúng lúc có thể dành thời gian đi tới chỗ bảo tàng kia xem một chút xem đến tột cùng là như thế nào.
Đối phương có thể để cho Diệp Trần từ một thiếu niên Nhất phẩm, trong ba năm ngắn ngủi bước vào Siêu phẩm đệ tam quan, bảo tàng để lại chắc chắn không phải tầm thường.
Bỗng nhiên!
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động, nhạy cảm cảm nhận được một cỗ khí tức cổ quái, vội vàng quay đầu lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là ...
Hắn không nghĩ ngợi chút nào, lập tức lao ra khỏi viện lạc, lên xuống mấy cái xuất hiện ở một phương hướng khác, ánh mắt quan sát, lông mày cau chặt lại.
Chỉ thấy cách đó không xa.
Bạch Ngọc đạo cô một vị trưởng lão khách khách còn lại trong bang, vẻ mặt có mấy phần tái nhợt, khí tức trên người rất loạn, đi trên đường cũng có mấy phần cảm giác suy yếu.
Thật giống như trước đây không lâu vừa mới trả qua một trận đại chiến vậy, đang đi về phía phương hướng bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận