Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 537: Tiểu tử này thực sự là người sao?

Sau đó một đôi mắt nhìn về phía những cao thủ Hung Ma nhất tộc đang thống khổ ngã xuống đất kia.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt hắn ngưng trọng lại.
Chỉ thấy Hung Ma tộc trước đó còn ngơ ngơ ngác ngác mặc người ra lệnh, vào lúc này dường như dần dần khôi phục lại mấy phần ý thức.
Mặt mũi bọn họ tràn đầy thống khổ, che lấy cái cổ, phát ra tiếng kêu rên thống khổ trên mặt đất.
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"
"Hình như là người của tổ chức Tà Đạo ám toán chúng ta, tổ chức Tà Đạo thật đáng chết, ta muốn giết bọn họ."
"Thân thể của ta thật là khó chịu, thật thống khổ!"
"Ngươi là ai?"
···
Từng giọng nói phát ra từ trong miệng của bọn họ.
Dương Phóng gần như lập tức hiểu ra.
Là Lôi âm!
Vừa rồi chính mình hô lên Lôi âm, không chỉ chấn nhiếp con Tà Mẫu vừa rồi, cũng tương tự làm kinh động đến tai của những cao thủ Hung Ma nhất tộc này, khiến cho ý thức của bọn họ khôi phục lại.
Nhìn như vậy bọn họ là được Hiên Viên Thành lợi dụng Tà Mẫu để khống chế?
Trong đầu Dương Phóng lóe lên một cái, đột nhiên thay đổi chủ ý, lạnh giọng quát: "Đủ rồi, các ngươi bị tổ chức Tà Đạo khống chế xâm nhập vào lãnh địa của Thần Vũ tông ta, ta vốn là muốn giết chết toàn bộ các ngươi, nhưng nể tình các ngươi chưa giết người bừa bãi, ta trước hết giữ lại một mạng cho các ngươi, không muốn chết thì cút bao xa thì cút bấy xa!"
Phốc!
Bàn tay của hắn vung lên, một loại thuốc bột khác đã chui vào bên trong mũi của bọn họ.
Làm xong mọi chuyện, Dương Phóng quay người rời đi, tốc độ cực nhanh cấp tốc lao về phía phương hướng nơi xa.
Đám cao thủ Hung Ma nhât tộc kia chẳng mấy chốc đã khôi phục lại từ trong trạng thái thống khổ, thở hổn hà hổn hển, từng người một đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn uất.
"Tổ chức Tà Đạo đáng chết!"
"Ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
Những cao thủ Hung Ma tộc này tức giận gầm lên lần nữa.
···
Nơi xa.
Dương Phóng một đường lao về phía trước, cẩn thận phân biệt mùi Túy Hồn hương ở bên trong không khí, không bao lâu lại thấy được mấy cỗ thi thể nữa.
Hắn không chờ lâu thêm chút nào, tiếp tục đuổi theo về một phía trong khu rừng.
Về phần vì sao không có giết chết mấy tên cao thủ Hung Ma nhất tộc kia, đó là bởi vì!
Hắn chuẩn bị kỹ càng để lợi dụng bọn họ một chút.
Đã Lôi âm của chính mình có thể để cho bọn họ thoát khỏi khống chế!
Như vậy ở vào thời khắc mấu chốt có lẽ có thể để cho Hiên Viên Thành kia có được một sự ngạc nhiên lớn.
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Dương Phóng.
Nửa canh giờ sau.
Đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một sơn cốc chật hẹp và khuất ở phía trước.
Sau khi thi triển Phong luật, ánh mắt của hắn lóe lên, lập tức nhanh chóng cấp tốc lao vào sâu vào bên trong sơn cốc.
Vừa mới xông tới thì ngủi thấy trong không khí có rất nhiều kịch độc.
Tuy nhiên những kịch độc này rõ ràng không cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Dương Phóng.
Ở sau khi đi sâu vào bên trong hơn mười dặm, cuối cùng Dương Phóng nhìn thấy được lượng lớn bóng người ở phía trước.
Thân thể của hắn lập tức tung người nhảy lên, vững vàng đáp xuống trước mặt mọi người.
"Tiêu tông chủ!"
"Tông chủ, ngươi đã trở về."
"Tông chủ trở về."
Mọi người kích động thi nhau mở miệng.
"Tiểu tử, ngươi đã về."
Quỷ Y ngồi ở trên cành cây, nhìn thoáng qua Dương Phóng, nói: "Biết ngay kịch độc ta để lại không làm gì được ngươi!"
Ánh mắt Dương Phóng nhanh chóng liếc nhìn, cau mày lại.
"Sư tôn và Long bà bà đâu rồi?"
"Cha ta và Long bà bà vì kéo dài thời gian nên dẫn đám người tổ chức Tà Đạo kia chạy theo phương hướng khác."
Tông Thục Mai căng thẳng trả lời, trên mặt phủ kín nỗi lo.
"Đi về phương hướng nào?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Yên tâm, trên người Tống Kim Luân ta có để lại đánh giấu, thi theo cái này là có thể đuổi kịp hắn."
Quỷ Y thuận tay ném ra một cái thẻ tre.
Bên trong có một loại côn trùng nhỏ màu đen có tói sáu cái cánh.
Với kích thước bằng móng tay, nó miễn nhiễm với nhiều chất độc.
Dương Phóng nhìn thoáng qua, nói: "Côn trùng này quá chậm, ngươi để lại chính là mùi gì? Trên người còn để lại không?"
"Có, ở đây."
Quỷ Y thuận tay ném ra một bình sứ màu đen cho Dương Phóng.
Dương Phóng nhận lấy, mở nắp ra, đặt vào trên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Một lát sau hai mắt lóe lên, mở miệng nói, "Tiền bối, nơi này hiện tại giao cho ngươi."
Sưu!
Hắn không muốn ở lại lâu thêm chút nào, lập tức di chuyển ngay, nhanh chóng lao về phía phương hướng nơi xa.
Chẳng mấy chốc đã biến mất ở chỗ này.
Quỷ Y thì ngạc nhiên trong lòng, không thể tưởng tượng nổi.
"Tiểu tử này thực sự là người sao? Chẳng lẽ hắn chỉ dựa vào khứu giác của bản thân là có thể tìm được Tống Kim Luân?"
Chuyện đùa gì vậy?
...
Ở một phương hướng khác.
Trong rừng tối.
Tiếng đánh nhau nặng nề không ngừng vang lên, nổ vang ầm ầm, vang vọng ở trên từng cây đại thụ, mỗi một lần gia thủ đều có thể đánh gãy một cây đại thụ.
Sắc mặt Tống Kim Luân giống như tờ giấy vàng, ánh mắt kiên nghị, vết thương trên người vừa mới lành lại đã nứt ra, máu tươi rướm ra bên ngoài, dùng sức của mình ngăn cản Hiên Viên Thành lại.
Ở phía không xa bọn họ thì là Ngư nhân Kim giáp và Đại trưởng lão Hung Ma tộc cùng với Tả - Hữu hộ pháp.
Đây là một trận chiến gần như không có bất kỳ tính hồi hộp nào.
Trên chiến trường, người duy nhất còn chút sức chiến đấu là Tống Kim Luân.
Cho dù là Long bà bà và lão giả còm nhom trông coi kho thuốc cũng đồng dạng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận