Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 719: Bốn cái hộp đá

"Phong ấn?"
Hai mắt Dương Phóng lóe lên.
Động tác của hắn không dừng, hai tay liên hoàn, lập tức nhanh chóng đấm về phía ánh sáng trắng chói mắt phía trước, lực lượng chấn động bộc phát liên hoàn.
Mỗi một chưởngđánh ra đều ẩn chứa ám kình đáng sợ, nổ vang ầm ầm, thanh thế kinh khủng, cả ngọn núi dường như đang rung chuyển dữ dội.
Nhưng một chuyện cực kỳ quái dị đã xảy ra, mặc cho Dương Phóng oanh kích như thế nào, phong ấn trước mắt lại từ đầu đến cuối không hề bị lay động, ánh sáng trắng chói mắt không có chút dấu hiệu yếu bớt đi một chút nào.
Đến cuối cùng vách núi xung quanh trực tiếp bị hắn đánh thủng một mảng lớn.
Toàn bộ hang động đều sắp sụp đổ xuống.
Dương Phóng lại dừng lại lần nữa, lộ ra vẻ kỳ dị.
"Kỳ lạ, cổ quái, phong ấn nữ tử này để lại làm sao lại quái dị đến như vậy?"
Hắn đi tới đi lui, cố gắng nhớ lại tin tức lưu lại trong đầu.
Đáng tiếc suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể tìm được bất kỳ tin tức có tác dụng nào.
Ký ức trước đó hắn đạt được đứt quãng quá mức, giống như rối loạn lên vậy.
Thẳng tới một lúc lâu, rất nhiều thứ đều không thể hiểu rõ.
Dương Phóng không còn cách nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng đang dần tắt trước mặt mình một lần nữa, nhẹ nhàng hít một hơi, lôi quang hiển hiện trên người một lần nữa.
Sau đó, hai cánh tay lập tức biến thành màu đen với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, quỷ dị đáng sợ, giống như cánh cổng của địa ngục đột nhiên mở ra, một cỗ khí tức khó có thể tưởng tượng được lập tức từ trên người hắn quét sạch mà ra.
Khí thế cả người bắt đầu kéo lên cao!
"Phục Thiên thủ!"
Bàn tay hắn lóe lên ánh sáng đen chói mắt, vù vù chói tai, giống như hóa thành vòng xoáy quỷ dị, một chưởng nữa hung hăng đánh về phía phong ấn trước mặt.
Ầm!
Từng lớp từng lớp gợn sóng màu đen tản ra từ lòng bàn tay của hắn, sóng cả bành trướng, quét ngang về phía xung quanh, mỗi một mảnh gợn sóng màu đen giống như kết nối về phía Địa Phủ, tự động thôn phệ tất cả vật chất hữu hình trước mắt.
Ánh sáng trắng vừa mới thu liễm lại lại nổi lên lần nữa, vô cùng chói mắt, có điều lần này vừa mới hiển hiện lên thì lập tức bị gợn sóng màu đen trong lòng bàn tay Dương Phóng nhanh chóng nuốt hết.
Hai loại lực lượng một đen một trắng dường như đang triệt tiêu lẫn nhau.
Ánh sáng màu đen nhấn chìm ánh sáng trắng, ánh sáng màu đen cũng trở nên khó tồn tại, đang tiêu tan nhanh chóng.
Trong nháy mắt!
Lực lượng của một chưởng này đã bị triệt tiêu toàn bộ.
Mà phong ấn vốn là màu trắng cũng lập tức giảm bớt khoảng một phần năm.
"Có hy vọng!"
Hai mắt Dương Phóng sáng ngời, lộ ra vẻ mừng rỡ.
Ngay khi hắn định tiếp tục tấn công, đột nhiên phản ứng lại, nhét một viên Hồi Khí đan vào trong miệng, khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu khôi phục chân khí.
Mười mấy phút sau, chân khí lại tràn đầy một lần nữa.
Thân thể Dương Phóng chấn động, trên cánh tay lại hiện ra ánh sáng đen âm trầm quỷ dị một lần nữa, khí thế trên dưới toàn thân cuộn trào mãnh liệt, lại là một chiêu hung hăng vỗ về phía phong ấn trước mặt.
Ầm!
Âm thanh kinh khủng, tiếp tục vang vọng nơi này.
Toàn bộ rừng núi đều đang rung động rì rào.
Không biết đã có bao nhiêu chim muông thú rừng lộ ra hoảng sợ mà nhanh chóng chạy trốn.
May mà rừng núi nơi này vắng lặng, cũng không có bóng người nào, nếu không, động tĩnh lớn như thế sớm đã thu hút cao thủ tới.
Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua.
Ở trong quá trình Dương Phóng liên tục oanh tạc và thôn phệ.
Một canh giờ sau.
Phong ấn trước mặt cuối cùng cũng được hắn phá vỡ hoàn toàn.
Cũng may uy lực của Phục Thiên thủ quỷ dị, gợn sóng màu đen tự động thôn phệ mọi thứ, dẫn đến hang động không có thực sự sụp đổ, bằng không hắn lần này thật có khả năng sẽ phải mất cả chì lẫn chài.
Theo tảng đá chắn ngang trước mặt bị một quyền của hắn đấm nát.
Một hang động rộng rãi và tối tăm ngay lập tức hiện ra trước mắt.
Từng đợt bụi đất và khí tức mục nát từ bên trong liên tục không ngừng phun ra phía ngoài cửa hang, ngay cả không khí cũng trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Dương Phóng đứng ở cửa hang, khẽ lắc lắc bàn tay.
Sau khi các loại bụi bặm tiêu tán toàn bộ, hắn mới bước chân về phía trước bước vào bên trong hang động trước mặt.
Hang động cũng không quá sâu.
Nó chỉ dài khoảng hai mươi mét, bên trong vô cùng rộng rãi, giống như một đại điện vậy.
Hai mắt Dương Phóng liếc nhìn, Viêm Bạo chưởng thuận tay quét qua, trực tiếp đốt một số củi trong góc, lập tức chiếu sáng hang động.
Chỉ thấy bên trong sơn động cũng không cất giữ bao nhiêu thứ.
Lác đác thưa thớt, chỉ lác đác vài món vật phẩm.
Bốn cái hộp đá mang phong cách cổ xưa.
Còn có hai thân ảnh vạm vỡ đã đứng ở đây không biết từ khi nào, thân thể đầy bụi bặm, quần áo cực kỳ cũ kỹ, nhắm mắt lại, đứng bất động không biết đã bao lâu.
Nhưng cổ quái là.
Đã nhiều năm như vậy, cơ thể bọn họ vẫn chưa bị mục nát.
Cũng không có khô quắt lại giống như thây khô.
Thay vào đó, nó trông sống động như thật, giống như một người sống.
Dương Phóng không thể không lộ ra vẻ kỳ dị.
Ngay vào lúc hắn thăm dò hai bóng người này, đột nhiên, hai bóng người này lập tức mở hai mắt ra, lộ ra một màu vàng sẫm kỳ dị, đột nhiên quay đầu lại, tập trung vào trên người Dương Phóng, thân thể đột nhiên nhào tới.
Ầm! Ầm!
Hai bóng đen xẹt qua, gió lớn gào thét.
Quả là nhanh đến cực điểm.
Vừa lên tới đã nhô hai tay ra, hung hăng chụp về phía Dương Phóng.
Dương Phóng giật mình trong lòng, gần như theo bản năng mở miệng hét một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận