Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 184: Còn những người khác thì sao?

Nhưng có con đường hầm này thì tối thiểu hắn đã có sự tự tin.
Như vậy không cần biết Huyền Vũ tông xảy ra loạn gì thì hắn muốn chạy vẫn có thể chạy được.
Mặt trời vừa mới xuống núi.
Chờ dưới núi vẫn còn náo nhiệt như cũ.
Dương Phóng đi ở trong đám người, vừa tìm kiếm thứ mình cần, vừa nghe ngóng tin tức từ trong chợ.
Những ngày gần đây, động tĩnh dưới núi không nhỏ.
Một mặt là Hắc Long quân còn đang bắt nạn dân ở khắp nơi.
Một phương diện khác thì là chuyện Huyền Vũ tông ăn quả đắng đã làm dấy lên nhiều cuộc thảo luận của mọi người.
"Đúng phải nói là thảm, Cát trưởng lão của Huyền Vũ tông các ngươi biết không? Ngay tại hôm qua bị người tập kích ở trước mặt ta."
"Cái gì? Cát trưởng lão của Huyền Vũ tông đã là Thất phẩm rồi phải không?"
"Đâu chỉ là Thất phẩm, ít nhất đã tới Thất phẩm đỉnh phong rồi, nhưng lập tức bị một đám người đánh thành trọng thương, kinh hoảng mà bỏ chạy, đệ tử đi theo chết hết, cũng không biết Cát trưởng lão kia còn có thể chống đỡ được hay không?"
"Chậc chậc, những ngày này có trò hay để xem rồi."
. . .
Cát trưởng lão cũng bị thương nặng?
Trong lòng Dương Phóng hơi động.
Đây là một tên ngoan nhân còn lợi hại hơn so với sư tôn của hắn, một tháng thu hai mươi bốn tên đệ tử.
Đối phương thế mà cũng gặp phải tập kích.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua sơn môn Huyền Vũ tông một lần nữa.
Hắn dám đoán chắc, xung quanh sơn môn Huyền Vũ tông chắc chắn có người nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ tông không rời mắt.
Nhưng trưởng lão của Huyền Vũ tông lại không thể không xuống núi.
Rất nhiều sản nghiệp của bọn họ, tất cả đều mở dưới núi.
Không xuống núi, chẳng lẽ ăn không khí?
"Đều tại ta a. . ."
Dương Phóng thầm nghĩ.
"Ngươi là ... Dương Phóng!"
Đột nhiên, một giong nghi hoặc vang lên ở sau lưng của hắn.
Dương Phóng quay đầu nhìn lại, đi tới nói, "Trình đội trưởng!"
"Đúng là ngươi!"
Trình Thiên Dã một mặc ngạc nhiên.
Chiều hôm nay hắn tan làm sớm, vốn dĩ hắn muốn quay trở về chờ Thông Thiên giáo chủ.
Không nghĩ tới thế mà gặp được Dương Phóng ở trên đường.
"Đi, đi tới nơi đó ngồi một lát đi."
Trình Thiên Dã nói.
Dương Phóng suy nghĩ một lát vẫn là gật đầu.
"Được!"
...
Bên trong một gian phòng.
Chỉ có một ngọn đèn dầu sáng lên.
Trình Thiên Dã pha cho Dương Phóng một bình trà nóng.
"Những ngày vừa qua Hắc Long quân đang đi bắt nạn dân ở khắp nơi, ta bảo Trần Thi Nghiên tới chỗ ngươi tìm mấy lần vậy mà cũng không thể tìm được ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi bị làm sao rồi, không nghĩ tới ngươi thế mà còn sống?"
"Đúng vậy, ta là may mắn mà sống sót, ngày đó Hắc Long quân bắt nạn dân, ta cũng vừa đúng lúc không ở, sau khi biết tin tức này thì trước tiên thay đổi nơi ở."
Dương Phóng nói.
"Vậy bây giờ ngươi đang ở chỗ nào?"
Trình Thiên Dã hỏi.
"Chuyện này ..."
Dương Phóng hơi trầm mặc, nói: "Ở trong một con hẻm nhỏ ở thành bắc, tuyến đường cụ thể ta cũng không tiện nói, bên đó có địa hình rất phức tạp."
"Cũng được, tóm lại ngươi vẫn còn sống sót là không còn gì tốt hơn."
Trình Thiên Dã gật đầu, cảm khái nói: "Bây giờ ngươi đã biết sống ở Bạch Lạc thành là khó như thế nảo ồi chứ? Một người chẳng chống nổi vững nhà, xem như ngươi không muốn gây chuyện, thế nhưng là hoàn cảnh lại không cho phép, hoàn cảnh chính là như vậy, đang buộc người người đều phải thay đổi không ngừng, ai mà không muốn sinh sống yên ổn chứ, thế nhưng là thật có thể được như vậy sao? Hoàn cảnh ở Bạch Lạc thành còn phức tạp và khắc nghiệt hơn so với ở Hắc Thiết tụ nhiều!"
Dương Phóng khẽ gật đầu.
Điểm này hắn đã thấm sâu vào trong người, đã hiểu rất rõ.
Sau khi đưa tiễn Lưu trưởng lão xong, hắn vốn tưởng rằng mình trốn ở trong Huyền Vũ tông tu luyện là có thể rời xa tranh chấp.
Nhưng lại không nghĩ tới phiền phức vẫn là dính vào trên người?
Thử hỏi chỗ nào không có loại người khiến người ta ghét bỏ?
Làm sao có thể tránh là có thể tránh được?
Đặc biệt là ở những nơi rộng lớn!
Nơi càng rộng lớn thì lòng người lại càng phức tạp hơn.
"Đúng rồi, những ngày qua trong thành càng ngày càng trở nên bất ổn, hành động của Hắc Long quân bên kia còn chưa kết thúc thì chuyện của Huyền Vũ tông bên này lại phát sinh phiền toái, ngươi tuyệt đối đừng có dính líu quan hệ hay sản nghiệp nào của Huyền Vũ tông, hiện tại sản nghiệp của bọn họ bất ổn, đang bị các thế lực lớn tranh đoạt, một khi bị cuốn vào trong đó chỉ sợ chết cũng không biết mình chết như thế nào."
Trình Thiên Dã nói.
"Ta hiểu rồi."
Dương Phóng gật đầu.
"Ừm, đoán chừng Hắc Long quân còn phải bắt người trong khoảng thời gian nửa tháng nữa, hy vọng tới nửa tháng sau là có thể yên ắng lại a."
Trình Thiên Dã nói.
"Còn những người khác thì sao?"
Dương Phóng hỏi một câu rất đúng lúc.
"Người nào? Là những người Lam tinh giống như ngươi chạy nạn từ nơi định cư Hắc Thiết tụ tới đây sao?"
Trình Thiên Dã mở miệng, lắc đầu nói: "Bọn họ cũng không sao cả, ta đã nhờ những người khác giúp bọn họ che giấu thân phận ở ngay từ ngày đầu tiên khi Hắc Long quân triển khai bắt người rồi, mặc dù không thể cam đoan bọn họ có thể có thân phận tốt giàu có, nhưng tối thiểu tuyệt đối an toàn là không thành vấn đề."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Dương Phóng nói.
"Ai, hiện tại chuyện mà ta lo lắng nhất vẫn là chuyện của Trần Thi Nghiên."
Trình Thiên Dã khẽ thở dài nói, "Bảy tám ngày trước, người của tổ chức Thiên Thần tới tìm ta một lần, nói muốn giúp chúng ta giải quyết chuyện của Bạch gia, cũng bảo chúng ta tìm kiếm một số vật liệu, bây giờ chúng ta đã tìm được vật liệu rồi nhưng đối phương lại giống như thể biến mất rồi vậy, đến nay không thấy tung tích đâu nữa, có lẽ là do ta nghe nhầm, không biết đối phương lúc nào mới có thể tới tìm ta a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận