Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 854 - Thần nhãn



Chương 854 - Thần nhãn




Cả người giống như hòa làm một thể một cách hoàn mỹ với bóng tối vậy.
Vừa mới đến nơi, Dương Phóng cũng không có lập tức hiện thân mà là che giấu mình, nghiêng tai lắng nghe, ý độ phân biệt vị trí cụ thể của số một trước.
Tuy nhiên theo Phong luật được phát động, bốn phương tám hướng lại cực kỳ yên tĩnh.
Trong sân mơ hồ, không có một chút âm thanh nào.
Dương Phóng lại vận chuyển Thánh quyết một lần, trong đầu tiếp tục suy tư.
Ngay vào lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi bóng tối, một tiếng thở dài khe khẽ đột nhiên vang lên đằng sau hắn mà không có một dấu hiệu báo trước nào.
"Từ ngày đầu tiên gặp được ta, ngươi dường như một mực đang đề phòng ta, có thể nói cho ta biết lý do là gì không?"
Dương Phóng thay đổi sắc mặt, không nghĩ ngợi chút nào, thân thể lập tức lao ra ngoài, xuất hiện ở khoảng cách mười trượng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy số một, trên người mặc Huyền bào màu đen, trên mặt mang theo một cỗ mặt nạ màu trắng không mặt không mũi, một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy đăng lặng lẽ nhìn về phía chính mình.
Hắn thế mà có thể phát hiện được chính mình?
Chính mình sử dụng lực lượng hắc ám, tiềm hành hóa ảnh, hắn phát hiện như thế nào?
"Ngươi vận chuyển Thánh quyết, cho nên ta có thể cảm nhận được, ban đầu lúc ở tổng bộ Cửu U, ngươi thông qua thần khí chắc là cũng nhìn qua thân thể của ta, thấy được Thánh quang sáng chói trên người ta, giống như ta bây giờ nhìn thấy ngươi, cho dù Liễm Tức thuật của ngươi có hoàn mỹ đến đâu, nhưng dưới tình huống vận chuyển Thánh quyết, ngươi trong mắt của ta, một mực đang phát sáng."
Số một cảm khái.
"Thánh quyết còn có loại tác dụng này?"
Dương Phóng nhíu mày.
Không đúng!
Không phải Thánh quyết có loại tác dụng này, mà vấn đề đến từ đôi mắt của số một!
"Hai mắt của ngươi?"
"Không sai, ta từng may mắn chiếm được một đôi Thần linh chi nhãn, cũng thuận lợi dung hợp nó vào trong cơ thể của ta, trong mắt của ta, thế giới mà ta nhìn thấy khác với các ngươi."
Số một trả lời.
"Ngươi đến tột cùng là ai? Lần này ngươi gọi ta đến là vì cái gì?"
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào số một.
Hiện tại hắn có loại cảm giác càng ngày càng nhìn không thấu số một.
Nhưng hắn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi sương mù hắc ám, đối mặt với cám dỗ của số một, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến đây.
Tất cả như thể đã được lên kế hoạch từ trước.
"Ngươi không cần phải lo lắng, ta trước đó cũng không có cố ý tính toán ngươi, ta cũng không nghĩ tới ngươi lại có thể chất đặc thù như vậy."
Số một tiến tục nói: "Trước đó ta để ngươi gia nhập Cửu U, ta cũng chỉ là nghĩ rằng ngươi giống như những người khác mà thôi."
"Làm sao ngươi biết được gần đây ta gặp phải sương mù hắc ám?"
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Bởi vì thể chất của ngươi giống như ta, từ khi ta xác định ngươi có thể chất như vậy, ta liền biết, về sau ngươi sẽ gặp phải những gì."
Số một thản nhiên nói.
"Giống như ngươi?"
Dương Phóng ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ta cũng có loại thể chất giống như ngươi, ta cũng ở vào lúc đạt tới Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, thấy được rất nhiều thứ mà người thường không thấy được, nghe được rất nhiều thứ mà người thường không nghe được, đã từng một lần đứng trước sụp đổ, mãi cho đến sau này, ta tiến vào sâu trong sương mù hắc ám ..."
Ánh mắt số một sâu thẳm, nhìn chăm chú lên Dương Phóng, nói: "Không phải ngươi muốn giải quyết vấn đề trên người ngươi sao? Ta bây giờ có thể giúp ngươi."
Hai ngón tay của hắn vươn ra, đột nhiên hung hăng đâm về phía hai mắt của mình, từ trong đó móc ra một đôi mắt đen nhánh quỷ dị.
Chỉ có điều sau khi móc ra, đôi mắt này giống như vật thể sống, vẫn xoay một vòng, giống như là bên thứ ba tò mò nhìn về phía Dương Phóng.
Không chỉ có như thế!
Sau khi hai mắt được móc ra, lại không có một giọt máu nào.
Chẳng mấy chốc!
Dương Phóng lại phát hiện cảnh tượng càng quái dị hơn.
Theo đôi mắt này được móc ra, một bóng đen khổng lồ chậm rãi hiện ra từ khu vực phía sau của số một, tối tăm và mơ hồ, cực kỳ cổ quái, tràn ngập áp lực đáng sợ khó tả.
Trên mặt bóng đen này có hai tia sáng đen nhánh, kéo dài mà ra, một mực kéo dài đến trên hai đôi mắt.
Thật giống như đôi mắt này vốn thuộc về cái bóng màu đen kia.
"Ngươi!"
Dương Phóng ngưng trọng trong lòng, nhanh chóng lùi lại.
Số một vào lúc này quả thực có thể nói là quỷ dị.
"Đây là một đôi thần nhãn, cũng là thứ quan trọng có thể giúp ngươi thoát khỏi sương mù hắc ám, không chỉ có là hiện tại, cho dù sau này ngươi bước ra một bước cuối cùng, đôi thần nhãn này cũng có thể giúp ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Số một mở to đôi hốc mắt đen trống rỗng, giơ lòng bàn tay lên và nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng cảm thấy ớn lạnh trong lòng, trong đầu lập tức hiện ra vô số ý nghĩ.
"Tên điên, ngươi thật đúng là một tên điên, nếu như ngươi đêm nay không còn chuyện gì khác thì ta cáo từ trước!"
Hắn không muốn lại nói chuyện tào lao với số một.
Trạng thái của người này hiện tại còn quái dị hơn so với hắn!
Số một nhẹ giọng thở dài, nói: "Năm đó một nhóm chúng ta có hơn mười lão bất tử, cùng nhau xâm nhập vào sâu bên trong sương mù hắc ám, vốn muốn tìm kiếm sinh cơ, đáng tiếc sinh cơ không tìm được, lại để chúng ta phát hiện một bộ Thần thi quỷ dị, lúc đó để có thể sống sót, chúng ta không còn cách nào khác là chia Thần thi này ra, dung hợp từng bộ phận của Thần thi vào trên người của chính chúng ta, tuyệt đối không ngờ rằng trong quá trình dung hợp lại thuận lợi đến không ngờ, các bộ phận của Thần thi và cơ thể của chúng ta thật giống như sinh ra để dành cho nhau vậy!"
Cuối cùng chúng ta còn sống mà đi ra, mọi người lại đạt được tuổi thọ dài bất thường, hơn nữa cũng đã nhận được năng lực mà người khác khó có thể tưởng tượng, lúc ấy ta được chia chính là đôi thần nhãn này!
Hắn chậm rãi nói cho Dương Phóng tất cả những điều này.
"Sau đó thì sao?"
Bước chân Dương Phóng dừng lại, quay đầu nhìn về phía đối phương.
Nếu như không có biến cố, đối phương tuyệt không có khả năng móc thần nhãn này ra đưa cho chính mình.
···
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận