Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 135: Quách Thiên Khiếu, Tưởng Khai chết!

Quách Thiên Khiếu cảm thấy vô cùng hài lòng, trên người mặc một bộ quần áo mới tinh, đang đi dạo ở bên trong hành lang với hai mỹ nhân đi cùng ở bên cạnh, hắn nhìn chằm chằm vào quy mô rộng lớn của Tam Hà bang, trong lòng chập trùng, trong lúc nhất thời cảm thấy tự hào dâng trào.
Nhưng vào lúc này!
Tưởng Khai đột nhiên từ bên ngoài bước nhanh đi tới, nói: "Quách huynh!"
"Nói đi, người một nhà cả!"
Quách Thiên Khiếu nở ra nụ cười mỉm nhìn về phía Tưởng Khai.
Hoàn toàn không có ý định bảo hai mỹ nhân bên cạnh mình tránh đi.
Tưởng Khai cau mày lại, vẫn là mở miệng ra nói: "Tình huống nơi định cư có hơi không được ổn cho lắm, càng ngày càng có nhiều tán tu đi đến tập trung ở chỗ Vạn Phúc thương hội, trông có vẻ như là bọn họ chuẩn bị rời khỏi nơi này cùng với Vạn Phúc thương hội, cứ để tiếp tục như vậy nữa thì chắc chắn không được, hiện tại người đã ít rồi, nếu như lại ít thêm một đợt nữa thì có hơi không được ổn cho lắm!"
"Có bao nhiêu người muốn rời khỏi nơi này?"
Quách Thiên Khiếu nhíu mày hỏi.
"Rất nhiều, có tới khoảng sáu đến bảy trăm người."
Tưởng Khai trả lời ngay lập tức.
"Nhiều người muốn rời đi như vậy sao?"
Quách Thiên Khiếu giật mình.
Hắn còn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ có một hai trăm người mà thôi, không nghĩ tới lại nhiều tới như vậy.
"Đúng vậy, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà ta phải vội vàng chạy tới tìm ngươi để thương lượng."
Tưởng Khai nói, "Hơn nữa vấn đề lương thực bây giờ cũng rất rắc rối, nếu như không giải quyết nhanh chóng vấn đề này thì chỉ sợ ngay cả mùa đông này chúng ta cũng rất khó để vượt qua!"
Quách Thiên Khiếu đầu óc quay cuồng, suy nghĩ nhất thời dâng trào, nói: "Đầu tiên ngươi cứ đi tới ổn định đám tán tu kia, nói cho bọn họ biết, hiện tại không ai được phép rời khỏi nơi này, vấn đề lương thực trong chốc lát sẽ giải quyết, đúng rồi, nhỡ rõ, đừng kích động làm cho nhiều người nổi giận!"
Nếu như làm cho mọi người nổi giận thì cho dù hắn là cao thủ Ngũ phẩm cũng rất khó có thể chống đỡ được.
"Được, để ta đi tới chỗ đó thử xoa dịu mọi người một chút xem!"
Tưởng Khai gật đầu xong lập tức quay đầu đi ngay.
Nhưng khi hắn đi chẳng được bao xa.
Một bóng đen mơ hồ đột nhiên hạ xuống ở một bên tường, chân giẫm bộ pháp thần bí, không nói một lời nào, lập tức lao nhanh về phía Tưởng Khai.
Thẳng tới khi đã hoàn toàn tới gần, Tưởng Khai mới cảm nhận được, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc quát lên, "Ai!"
Hắn vội vàng rút trường kiếm ra, nhanh chóng nghênh kích.
Nhưng đối phương vừa lao tới với bộ pháp vô cùng huyền diệu, giống như một cái bóng, không tốn chút sức lực.
Tất cả các kiếm chiêu của hắn đều đi thẳng qua cái bóng trước mặt.
Còn chưa kịp phản ứng, trên cổ cũng đã trúng một nhát đao.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe.
Tưởng Khai trợn trừng đôi mắt lên, lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể chậm rãi mềm nhũn ngã nhào xuống trên mặt đất.
Ta, chết rồi?
Bóng đen giết chết Tưởng Khai chỉ bằng một đòn, bước chân không ngừng nghỉ, chạy dọc theo hành lang, nhanh chóng lao về phía trước, tiếp tục lao về phía Quách Thiên Khiếu.
Khi Tưởng Khai mới mở miệng, Quách Thiên Khiếu gần như đã nhận ra có điều bất thường nào đó.
Trong lòng hắn kinh hãi, vội vàng nhanh chóng lùi lại, hai tay vỗ mạnh một cái.
Hai mỹ nhân bên cạnh lập tức bị vỗ bay về phía Dương Phóng, đồng thời hắn há miệng hét lớn, "Ngươi đâu tới đây mau, có thích khách!"
Phốc phốc!
Trường đao đảo qua, hai mỹ nhân với vẻ mặt hoảng sợ, vừa hét lên một tiếng thì đầu đã bay ra khỏi cổ.
Bước chân Dương Phóng không ngừng một chút nào, nhanh chóng lao về phía Quách Thiên Khiếu.
Quách Thiên Khiếu ở sau khi vỗ bay hai mỹ nhân đi, đã hoảng sợ bỏ chạy ngay lập tức.
"Người đâu tới đây mau ..."
Dương Phóng lập tức dùng một đao hung hăng chém vào gáy của hắn, tốc độ nhanh tới mức ngoài sức tưởng tượng.
Lục phẩm trung kỳ đủ để nghiền nát mọi thứ.
"Đừng có giết ta. . ."
Phốc phốc!
Một đao đi qua, đầu người của Quách Thiên Khiếu giống như một cái bầu nước, bị Dương Phóng tách ra ngay lập tức.
Sau đó Dương Phóng cầm lấy một túi tiền từ trên người Quách Thiên Khiếu, quay người là chạy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mãi cho đến lúc này, trong sân mới có từng người Lam tinh cấp tốc chạy tới.
"Quách đội trưởng!"
"Tưởng đội trưởng!"
Trong cả sân tràn đầy tiếng hô kinh ngạc.
Lập tức trở nên đại loạn.
. . .
Dương Phóng giết người nhanh như điện, bước chân không ngừng nghỉ, lập tức leo tường rời đi, trong quá trình chạy trốn diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ.
Lần này, để giảm thiểu sự nghi ngờ càng nhiều càng tốt, hắn lập tức sử dụng một thanh trường đao!
Đây chính là chỗ tốt mang lại khi học được nhiều loại võ kỹ!
Hắn có thể chuyển đổi bất kỳ môn võ kỹ nào vào bất cứ lúc nào!
Cam đoan không có người nào có thể tra ra được bản thân mình.
Bên trong cửa hàng.
Dương Phong lại trèo tường trở về nhà lần nữa, cởi quần áo ra, ném vào chậu than, bắt đầu châm lửa lên thiêu đốt.
"Ta xưa trót tạo các ác nghiệp, đều do vô thỉ tham - sân - si.
Từ thân ngữ ý phát sanh ra, hết thảy ta nay đều sám hối!"
(Chú thích: Nghĩa là ta đã tạo không biết bao nhiêu ác nghiệp từ xưa đến giờ, đều do ba điều độc hại: tham lam, sân hận và si mê, thể hiện qua ba hình thức: thân hành động, khẩu nói năng, ý suy nghĩ. Tất cả những tội lỗi đó, những nghiệp bất thiện, những nghiệp ác đó, ta đều thành tâm thực lòng, ăn năn sám hối, quyết tâm chừa bỏ, không dám tái phạm, cố gắng gìn giữ tam nghiệp thân khẩu ý cho được thanh tịnh).
"A Di Đà Phật!"
"Lên đường bình an!"
Dương Phóng lẩm bẩm một mình, niệm tụng kinh cầu siêu.
Một lát sau.
Hắn đột nhiên sinh ra cảm ứng, vội vàng xắn tay áo lên, vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Được trở về rồi!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận