Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 535: Chẳng lẽ Tiêu Phóng đột phá rồi?

Bên trong Dạ Thần sơn.
Sương mù lượn lờ.
Tống Kim Luân, Trần Bưu, Long bà bà, lão giả gầy nhom trông coi kho thuốc, giờ phút này sớm đã nhận được báo hiệu của Quỷ Y, đang tổ chức cho môn nhân nhanh chóng rút lui.
Trong khoảng thời gian này bọn họ trốn ở chỗ này, ngoài trừ việc kiến tạo phòng ốc ra, tự nhiên cũng nghĩ ra biện pháp có thể rút lui bất kỳ lúc nào
Tổng bộ Dạ Thần sơn, mặc dù vắng vẻ.
Nhưng cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.
Bởi vì trong một ngàn năm này có rất nhiều thế lực đều đã từng tới nơi đây, bọn họ hiện tại trốn ở chỗ này vẫn như cũ vẫn có nguy cơ bị người phát hiện, cho nên Tống Kim Luân sớm đã dẫn nghời đi tìm đường lui.
Một khi có kẻ địch truy tung tới, bọn họ lập tức bỏ chạy vào sâu trong Dạ Thần sơn.
Nơi sâu nhất trong Dạ Thần sơn, nối liền với vùng hoang vu vô tận.
Nơi đó núi cao rừng rậm, độc trùng thú dữ hoành hành.
Trong đó có một chỗ sơn cốc, cực kỳ thích hợp để ẩn thân.
Vào lúc này!
Tống Kim Luân và những người khác đang tăng nhanh tốc độ chạy về phía phương hướng sơn cốc kia.
Không bao lâu.
Sau lưng, từng tên cao thủ Hung Ma nhất tộc, Ngư nhân và tổ chức Tà Đạo xuyên qua sương mù dày đặc, cuối cùng đã đi tới nơi phế tích của Dạ Thần giáo.
Tới vốn có mấy trăm tên cao thủ, sau khi một đường chạy tới lập tức chết thảm hơn phân nửa.
Một nửa còn lại, từng người sắc mặt đều tái mét, khí tức hỗn loạn.
Răng rắc!
Sắc mặt Long Khang âm trầm, lập tức tung ra một chưởng, mạnh mẽ vỗ nát một cái cánh cửa nặng nề, lạnh lùng nói, "Tất cả bọn họ đều đã chạy, lò lửa trong phòng vừa tắt không lâu, chắc chắn chạy chưa được xa!"
Hiên Viên Thành cẩn thận quan sát một chút, cau mày nói: "Xem ra, bọn họ là chạy sâu vào trong núi đi."
"Không biết sống chết, dám chạy vào bên trong rừng sâu, không cần phải đuổi theo bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết ở trong đó."
Ngư nhân vảy giáp màu vàng kim lạnh lùng nói.
"Chủ tế, tiếp theo nên làm cái gì? Có còn đuổi theo nữa hay không?"
Lưu Ngọc - Tả hộ pháp xoay đầu lại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp trắng nõn nà, nở ra nụ cười duyên dáng.
"Đã tới tận đây rồi, đi sâu vào thêm một chút, không nhìn thấy thi thể của bọn họ, tóm lại sẽ tràn đầy sự không chắc chắn!"
Hiên Viên Thành nói.
Tả Hữu hộ pháp bên cạnh, đều dùng sức gật đầu.
···
Trong khu rừng đen nhánh.
Dương Phóng lặng lẽ lắng nghe một lát, ánh mắt trở nên lạnh lùng, thi triển tốc độ, trực tiếp tăng tốc rời khỏi nơi này.
Đến thật nhanh!
Tuy nhiên, không nhất thiết phải đối đầu trực diện với họ.
Bản thân mình vừa mới đánh một trận lớn xong, chân khí tiêu hao quá nhiều, mọi chuyện ấy an toàn làm chủ, tùy cơ ứng biến.
Dù sao tối này đã thử nghiệm khi chính mình sử dụng hết con át chủ bài là có trình độ gì.
Có thể giết chết được người đàn ông có cánh vậy chắc chắn cũng có thể giết được Trần Hồng Ưng!
Sau này, tìm kiếm thời cơ là được rồi.
Không cần phải ở lại tiếp tục mạo hiểm nữa.
Sưu sưu sưu!
Dương Phóng thúc giục Thị Huyết Phi phong, giống như tàn ảnh màu máu, một đường bão táp, cấp tốc lao về phía phương hướng nơi xa.
Ở sau khi hắn rời đi được mấy phút.
Sau lưng cuối cùng cũng có mấy bóng người nhanh chóng chạy tới.
Một người là Trần Hồng Ưng!
Một người là Viện chủ Phá Quân viện!
Còn có một người là lão giả áo xám, thân thể gầy lùn, cực tầm thường.
Sau khi bọn họ xuất hiện ở chỗ này, ánh mắt của bọn họ giống như tia chớp, lập tức liếc nhìn bốn phương tám hướng.
Bỗng nhiên, Trần Hồng Ưng để ý tới thi thể tàn tạ cách đó không xa, sắc mặt nàng ta lập tức âm trầm xuống.
"Chết rồi?"
Đôi mi thanh tú của nàng ta cau lại, có hơi giật mình, hơi nghi hoặc một chút.
Đồng thời cũng đang dần dần cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Dương như không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy!
Đây là Tiêu Phóng làm?
Làm sao có thể?
"Hắc Ám thần tộc Siêu phẩm đệ tam quan, thế mà chết ở chỗ này rồi!"
Hai mắt lão giả áo xám kia híp lại, đột nhiện lộ ra vẻ vô cùng hứng thú, nói: "Các ngươi nói đây là do tên Tiêu Phóng kia làm ra sao?"
Viện chủ Phá Quân viện và Trần Hồng Ưng, trong lòng cả hai đều sôi trào mãnh liệt, hiện ra dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ Tiêu Phóng đột phá rồi?
...
Sáng sớm.
Sương mù bao phủ.
Dương Phóng đã thuận lợi trở về, xuất hiện ở bên ngoài Dạ Thần sơn một lần nữa, bộ giáp và phi phong trên người đã thu sạch, nhẹ nhàng hít vào một hơi, vận chuyện chân khí, làm dịu sự tê dại của thân thể trong lúc chiến đấu tối hôm qua, sau đó trực tiếp bước chân bước tới, đi vào sâu bên trong sương mù.
Tuy nhiên!
Ngay khi hắn lao vào không được bao lâu, thần sắc đột nhiên cứng lại, đột nhiên quay đầu.
Cách đó không xa.
Liên tục mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, không động đậy.
Dương Phóng nhanh chóng xuất hiện trước mặt những thi thể này, trong lòng trầm xuống.
"Tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân ... còn có, Hung Ma nhất tộc?"
Nguy rồi!
Thân thể của hắn đột nhiên lao ra ngoài, lao thẳng vào sâu trong sương mù dày đặc.
Đồng thời trong lòng hắn vô cùng hoài nghi.
Tại sao tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân lại có dính líu quan hệ với Hung Ma nhất tộc?
Bọn họ, hợp sức với nhau rồi?
Xoát xoát xoát!
Với tốc độ tối đa, chẳng mấy chốc Dương Phóng đã xuất hiện trước cứ điểm mới dựng lên của Thần Vũ tông.
Ánh mắt đảo quanh, trong lòng thầm thở phào.
Trên mặt đất không có thi thể, xung quanh không thấy dấu vết đánh nhau ngoài mấy cánh cửa bị phá vỡ nát.
Nói rõ không xảy ra chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận