Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 800 - Tào Văn Liệt



Chương 800 - Tào Văn Liệt




Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng nghĩ đến chuyện kinh khủng mà Dương Phóng làm ra ở tổng bộ Lục Phiến môn vào mấy ngày trước, cùng với cảnh tượng kinh khủng giết chết Bàng Vạn Chung trước đó thì trong lòng không thể không thầm run, khí thế lập tức sụp đổ xuống.
"Ngươi tìm ta làm gì? Số một đâu rồi?"
Tào Văn Liệt bất đắc dĩ mở miệng, giống như đã hoàn toàn nhận mệnh.
"Số một đi chỗ nào rồi ta bây giờ cũng không biết, dù sao ta cũng không có liên hệ với hắn, về phần ta tới tìm ngươi, rất đơn giản, giúp ta ra khỏi thành."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình thản, nói rõ ý đồ đến đây.
"Ra khỏi thành? Ngươi muốn ra khỏi thành?"
Tào Văn Liệt nhanh chóng hỏi.
"Đúng vậy, đừng nói cho ta là ngươi không làm được."
Dương Phóng nói với giọng thản nhiên, một đôi ánh mắt nhìn về phía Tào Văn Liệt, nói: "Tin tức giao dịch lần trước, ngươi thế nhưng là giấu giếm đủ khổ, hy vọng lần này ngươi đừng tiếp tục như thế, bằng không ta không thể bảo đảm ngươi sẽ còn sống thật tốt."
Lần giao dịch tin tức trước đó mà hắn nói tới, tự nhiên là lần đầu tiên liên hệ với số sáu ở ngoài thành, hỏi thăm chuyện của tổng bộ Lục Phiến môn.
Khi đó số sáu hơn phân nửa là có chỗ giấu giếm tin tức.
Bởi vì thời điểm sau đó khi bọn họ lao vào tổng bộ Lục Phiến môn, đột nhiên ở trong trận doanh của cao thủ Lục Phiến môn phát hiện sự tồn tại của số sáu.
Điều này nói rõ hắn sớm đã hiểu rõ tình hình.
Xem như không phải đã hiểu rõ tình hình từ trước thì chắc chắn không lâu sau đó cũng vừa mới biết được, dựa theo sự quỷ dị trên mặt nạ, hắn hoàn toàn có thể liên hệ với số một, nhanh chóng báo cáo tình huống cho số một biết.
Nhưng đáng tiếc đối phương thế nhưng lại không nói.
"Lúc đó ta có tình huống khác ..."
Tào Văn Liệt vội vàng nhanh chóng giải thích.
"Ta không muốn biết ngươi lấy cớ gì, vẫn câu nói kia, đưa ta ra khỏi thành."
Dương Phóng ngắt lời của đối phương, nhẹ nhàng nói.
Tào Văn Liệt thay đổi sắc mặt, trong lòng cuộn trào mãnh liệt, gật đầu nói: "Được, trời tối ngày mai ngươi đến tìm ta, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."
Dương Phóng lập tức lộ ra vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, nói: "Hy vọng những gì ngươi nói lần này là sự thật, và ta muốn khuyên ngươi một lần nữa, trước khi giở mánh khóe gì ra thì tốt nhất nên cân nhắc hậu quả trước, đặc biệt là người ở trong cái phủ này, số người cũng không ít a..."
Trong giọng nói của hắn tràn đầy cảnh báo và đe dọa.
"Yên tâm, ta tuyệt sẽ không."
Tào Văn Liệt vội vàng mở miệng.
"Vậy thì được."
Dương Phóng gật đầu nói.
Đêm mai vừa đúng là ngày hắn trở về, có khả năng sau khi xuyên không một lần nữa thì mới đến tìm Tào Văn Liệt.
Dù sao cũng chỉ chậm trễ khoảng một giờ mà thôi.
Ngay khi hắn bước về phía trước, hắn chuẩn bị lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng Tào Văn Liệt lại vội vàng mở miệng nói: "Số mười ba, chờ một chút."
Vẻ mặt hắn như đang đấu tranh, giống như do dự thật lâu mới nhỏ giọng nói ra: "Hoàng thành gần đây có chút khác thường."
"Biết, tổ chức Tà Đạo xuất hiện."
Dương Phóng bình tĩnh trả lời.
"Không, không chỉ như thế, ta nói có chút khác thường là chỉ Hoàng cung, liên tục trong mấy ngày qua ta đã không nhìn thấy được Hoàng đế, mà ngay cả việc nhặt xác cho Tử Thiên Hùng, Hoàng đế cũng không xuất hiện, địa vị của Tử Thiên Hùng cực cao, chính là trụ cột của Hoàng thành, lại là Hoàng đệ Hoàng đế đương triều, hắn chết, Hoàng đế nên tự mình ra mặt mới đúng, nhưng bây giờ ..."
Tào Văn Liệt vội vàng mở miệng nói.
"Ừm?"
Dương Phóng nhíu mày lên, nhìn chằm chằm vào Tào Văn Liệt, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Ta nghi ngờ Hoàng thượng đã chết thảm, tổ chức Tà Đạo bí mật khống chế Hoàng cung."
Tào Văn Liệt ngưng giọng nói nhỏ.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ, chẳng mấy chốc lại lắc đầu: "Không liên quan gì với ta, tóm lại, ngày mai ra khỏi thành."
Hắn đi ra khỏi cửa, biến mất không thấy đâu nữa.
Tào Văn Liệt cũng ra khỏi phòng, vội vàng quan sát bốn phương tám hướng, nơi nào còn có thể phát hiện bóng dáng của Dương Phóng.
Sắc mặt của hắn không thể không trở nên u ám.
Mãi sau mới chậm rãi thở dài.
Bên ngoài bảy tám dặm.
Thân thể Dương Phóng dừng lại, không động đậy, thân thể cao lớn vạm vỡ giống như một cái bóng ma nồng đậm, lặng lẽ lắng nghe nơi ở của Tào Văn Liệt bằng đôi tai của mình.
Sau khi lắng nghe và không cảm nhận được bất cứ sự khác thường nào, lúc này hắn mới nghĩ cái gì đó rồi tiếp tục rời đi.
Còn tưởng rằng Tào Văn Liệt ở sau khi chính mình rời đi sẽ có biểu hiện khác thường nào đó.
Hiện tại xem ra hoàn toàn là do chính mình nghĩ nhiều rồi.
. . .
Sau khi trở lại nơi ở, Dương Phóng tiếp tục thu liễm khí tức, chân không bước ra khỏi cửa, tiến hành lặng lẽ tu luyện.
Cả ngày trôi qua thật nhanh.
Ở sau khi mặt trời xuống núi.
Cuối cùng!
Cảm giác nóng rực quen thuộc chậm rãi truyền đến từ cánh tay.
Dương Phóng mở hai mắt ra, lập tức nhìn về phía cổ tay của mình.
Tới.
Còn tưởng rằng lần này sẽ còn tiếp tục kéo dài thời gian.
Không biết lần trở về này có mang đến những biến cố nào khác nữa hay không?
. . .
Phương hướng Bắc vực.
Bên trong khu rừng bị tàn phá và kín đáo.
Mấy bóng người đang đi về phía trước dưới sự dẫn dắt của một bóng người đeo mặt nạ màu trắng không mặt mũi tiến về phía trước.
Ngoại trừ bóng người đeo mặt nạ màu trắng không mặt mũi ra, những người khác đều không ngoại lệ, khí tức đều hỗn loạn, khóe miệng chảy máu.
Trên người không ít người thậm chí còn có thương thế.
Giống như ở trước đây không lâu, bọn họ vừa mới trải qua một trận đại chiến.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận