Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 310: Phong luật mất tác dụng

Thứ nhất, chính là tìm hiểu rõ ràng nơi này có phải là Dược Vương cốc hay không, nếu nơi này thật là Dược Vương cốc thì như vậy hắn nhất định phải rời khỏi đây một cách nhanh chóng.
Bởi vì mỗi lần lối đi vào Dược Vương cốc chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian nửa tháng mà thôi.
Vượt qua nửa tháng mà không đi ra ngoài thì cũng chỉ có thể ngồi chờ ở đây tới ba mươi năm sau.
Để hắn sống ba mươi năm ở chỗ này sao?
Rõ ràng là không thể được rồi.
Nguy cơ xung quanh cho đến nay vẫn chưa được hiểu rõ, làm sao hắn dám ở lại đây lâu hơn?
Cho dù ở đây có đủ loại dược liệu quý hiếm, nhưng cũng phải còn sống mới được.
Thứ hai nữa là nhân lúc tu vi khôi phục lại, chuẩn bị tìm kiếm nhiều dược liệu một chút rồi mới ra ngoài.
Đặc biệt là loại dược liệu chữa thương và tinh thần.
Hai loại dược liệu này, ở bên ngoài có thể nói là cực kỳ khan hiếm.
Ít ra trước đó khi hắn còn ở Bạch Lạc thành, hắn đã không mua được Tử Lăng thảo.
Sa sa sa. . .
Bên tai truyền đến tiếng gió thổi nhẹ nhàng.
Mọi động tĩnh trong phạm vi ba bốn dặm quanh đây đều được gió nhẹ lôi cuốn đưa vào trong tai của hắn.
Sau khi xác định xung quanh không có bất kỳ nguy cơ gì, Dương Phóng bê tảng đá chặn cửa hang lại một cách cẩn thận, sau khi dùng lá cây che chắn lại cho giống tự nhiên, hắn giẫm chân mạnh một cái điên cuồng chạy về phía phương hướng nơi xa.
Nhìn ra được, trong rừng chắc hẳn sẽ xảy ra chiến đấu vào đêm nay.
Một đường lao đi, Dương Phóng phát hiện có rất nhiều dấu vết bị phá hoại.
Chỉ là những dấu vết này có giống như là bị người phá hoại, có thì nhìn như không giống người phá hoại.
Đột nhiên, hắn dừng bước lại, lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ.
Ở trước mặt của hắn xuất hiện mấy cái dấu vết cào xước vô cùng to lớn, lít nha lít nhít khảm vào trên mặt đất dưới chân.
Bên trong những dấu cào hỗn loạn này còn có rất nhiều thi thể huyết nhục mơ hồ, giống như là bị lực lớn nghiền ép không còn thành hình người.
"Có yêu thú sao?"
Dương Phóng giật mình trong lòng.
Hắn quan sát cẩn thận một chút, vô cùng rung động.
Những dấu vết cào này mỗi một cái đều cực kỳ to lớn, có đường kính ước chừng khoảng hơn ba mét.
Mới chỉ cái móng vuốt thôi mà đã kinh khủng như thế thì bản thể lại nên như thế nào đây?
Dương Phóng lập tức nhanh chóng tìm kiếm trên những thi thể này.
Lục soát một vòng ngoại trừ tìm được bảy tám loại dược liệu ra thì chính là một số bạc vụn.
Dương Phóng cũng không khách khí, giật y phục của bọn họ ra, làm thành một cái bao sau đó để tất cả những thứ này vào trong đó.
Sau đó, hắn tiếp tục tìm kiếm ở trong rừng.
Vào giữa trưa, hắn gặp một đoàn người khoảng hơn mười người đang đại chiến ở đằng xa.
Tuy nhiên Dương Phóng trước tiên đều tránh tất cả đi.
Cả một ngày trôi qua.
Vào buổi chiều tối.
Dương Phóng khẽ nhíu mày, đang từ đằng xa trở về.
Hôm nay lại không phát hiện được một gốc Tử Lăng thảo nào.
Không chỉ Tử Lăng thảo không có mà những dược liệu khác cũng vậy.
Rõ ràng là ít hơn nhiều so với ngày hôm qua.
"Là đám người ngoài kia, bọn họ từng tìm kiếm ở chỗ này!"
Dương Phóng đã hiểu.
Vào lúc chuẩn bị trở về chỗ ở.
Đột nhiên, Dương Phóng dừng bước chân lại, thân dừng thân thể lại và nâng cao tinh thần cảnh giác.
Đằng trước.
Có tới bảy tám bộ thi thể đang nằm ở nơi đó.
Tại mi tâm của mỗi một bộ thi thể đều có một vết lõm nông, giống như là bị người nào đó dùng ngón tay chọc vào vậy, không có hoàn toàn xuyên qua hộp sọ, nhưng lại làm vỡ nát mô não bên trong, đến mức ngay cả máu cũng chảy ra rất ít.
Điều này còn chưa phải là điều làm cho Dương Phóng giật mình.
Để Dương Phóng giật mình là, ở trên cành cây của một gốc cây phía trên những thi thể này.
Một nữ tử vô cùng xinh đẹp lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân hình uyển chuyển, ngũ quan thanh tú, mái tóc đen dài như thác nước, vẻ mặt lãnh đạm, cao cao tại thượng, có loại coi thường đối với sinh mạng.
Trên người của đối phương ... lại không có bất kỳ khí tức gì!
Gió nhẹ lướt qua bên người nàng, không cảm nhận được bất kỳ dao động gì!
Phong luật của hắn ... không tác dụng.
Cao thủ!
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống, không nghĩ ngợi chút nào, quay người là chạy, thi triển Bằng Hư Lâm Không bộ, cộng thêm sự trợ lực tới từ gió, cả người hắn lập tức lao nhanh vào trong khu rừng rậm rạp.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trên cành cây nhếch mép nở ra nụ cười lạnh khinh thường.
"Xem ra vẫn có chút tự hiểu lấy mình, có điều ... lần sau mà để ta gặp được vậy thì không có may mắn như vậy đâu."
Soạt!
Cách đó không xa, một bóng người thân thể cao lớn lướt tới một cách nhanh chóng.
Đó là một người đàn ông, khoảng ngoài ba mươi tuổi.
Sau khi hạ xuống thì nhướng mày, nhìn về phía phương hướng Dương Phóng đang chạy đi, nói: "Tại sao không giết hắn?"
"Hắn chạy nhanh như thế thì giết như thế nào? Hay là ngươi đuổi theo hắn thử một chút xem?"
Nữ tử kia nhìn thoáng qua người đàn ông và nói một cách bình tĩnh.
"Hừ!"
Người đàn ông cao lớn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi lục soát các thi thể nằm trên mặt đất một lát, chẳng mấy chốc bọn họ đã rời khỏi nơi này.
. . .
Nơi xa.
Tốc độ chạy của Dương Phóng rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, trong lúc đó còn thi triển Phong luật, toàn lực lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Cũng may không có người đuổi theo.
Trong lòng hắn rất là ngưng trọng.
Nữ tử vừa rồi kia chắc chắn là một cao thủ hiếm thấy.
Tinh khí và dao động cảu đối phương phong tỏa rất kín kẽ.
Gần như không tiết lộ ra một chút nào.
"Thập phẩm chăng ..."
Dương Phóng nói nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận