Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 336: Trần quản sự

"Hai ngày qua đa tạ Nghiêm sư huynh sắp xếp nhiệm vụ giúp ta, trong lòng tại hạ rất là băn khoăn, nên đặc biệt mang theo một chút đặc sản đến đây để tặng cho sư huynh, hy vọng sư huynh thu nhận lấy."
Dương Phóng nở ra nụ cười tươi, lấy ra một cái bao rồi đưa cho Nghiêm Khoan.
"Sư đệ thật sự là quá khách khí rồi, chúng ta đều là đồng môn, không cần phải như thế?"
Nghiêm Khoan ra vẻ từ chối.
"Cần phải cần phải, không có Nghiêm sư huynh, tại hạ làm sao có thể tìm được nhiệm vụ nhanh như vậy, hy vọng Nghiêm sư huynh sau này có thể nói vài câu tốt trước mặt sư tôn nhiều hơn."
Dương Phóng nở nụ cười, đẩy cái bao về phía Nghiêm Khoan.
"Sư đệ thật sự là quá khách khí, ta này làm sao có thể thu ..."
Nghiêm Khoan tiếp tục từ chối.
Nhưng chỉ dựa vào trọng lượng hắn là có thể suy đoán ra số lượng bạc ở bên trong bao.
Ít nhất cũng phải năm trăm lượng.
Ở sau khi liên tục từ chối nhiều lần không được, Nghiêm Khoan một mặt bất đắc dĩ vẫn là bị Dương Phóng cưỡng ép 'Nhét' vào trong ngực của hắn, thở dài nói: "Đáng tiếc nhiệm vụ của Tiêu sư đệ sáng nay ta đã trình lên chỗ chấp sự, không cách nào sửa lại một cách tùy tiện, nếu không vi huynh làm gì thì làm cũng phải nỗ lực vì Tiêu sư đệ thay đổi một cái nhiệm vụ tốt hơn mới được."
"Nghiêm sư huynh quá khách khí, lần này không đổi cũng không sao, lần sau nếu có việc, Nghiêm sư huynh cứ như vậy thuyên chuyển ta đi là được rồi."
Dương Phóng mỉm cười.
"Ừm, vậy cũng được."
Nghiêm Khoan gật đầu, cười nói: "Vậy ta sẽ không giữ Tiêu sư đệ lại nữa."
"Tại hạ cáo từ!"
Dương Phóng chắp tay, rời khỏi nơi đây.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu lập tức tu luyện Lôi Quang bộ.
Năm trăm lượng bạc mặc dù để trong lòng của hắn nhỏ máu, nhưng lại không thể không mang đi tặng.
Diêm Vương dễ tránh, tiểu quỷ khó chơi.
Hắn cũng không hy vọng sau này có một tồn tại như vậy thổi gió bên tai Viện chủ nhà mình.
Phải biết ở bên trong Thần Vũ tông có khối người còn bị kẹt lại ở cảnh giới Thập phẩm.
Nói không chừng bản thân mình sẽ trở thành một người trong số đó.
Một đêm trôi qua.
Sau khi trải qua chuyện của Nghiêm Khoan, Dương Phóng trở nên cẩn thận hơn trước.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hắn mang theo đủ bạc tiến về bến tàu Đông Giang đưa tin.
. . .
Bến tàu Đông Giang nằm ở vào khu vực bên ngoài Nam Sơn thành.
Nam Sơn thành có một mạng lưới đường thủy dày đặc với các tuyến đường thủy mở rộng theo mọi hướng và dòng sông Đông Giang nổi tiếng bao quanh Nam Sơn thành.
Sông Đông Giang có diện tích rộng lớn, chỉ riêng chiều rộng đã không dưới 500 mét, chiều dài càng là không biết dài bao nhiêu lại có rất nhiều nhánh, như là mạng nhện vậy.
Ban ngày, dòng sông lung linh rực rỡ, tàu chở hàng ra vào tấp nập.
Có điều, đường thủy mặc dù phát triển, việc vặt vãnh tự nhiên cũng sẽ không thiếu.
Bên trong sông Đông Giang, tình hình rắc rối phức tạp, ngoại trừ một nhà Thần Vũ tông ra còn có hơn chục bang phái lớn nhỏ đều kiếm ăn ở trên sông Đông Giang, thậm chí còn có giang tặc, Tà Linh qua lại không chừng.
Cứ cách một đoạn thời gian, gần như đều sẽ xảy ra sự cố đắm thuyền.
Ở lúc Dương Phóng vừa mới đến thì đã nhìn thấy đám đông tràn ngập trên bến tàu, một số lượng lớn võ giả lao về phía chiếc thuyền nhanh trên bến tàu.
"Mau lên, nhanh lên, lại có một con thuyền lớn chìm!"
"Là thuyền lớn nhà ai xảy ra chuyện rồi?"
"Quách gia trong thành, dường như là do Tà Linh làm ra!"
. . .
Từng chiếc từng chiếc thuyền nhanh khởi hành từ bến tàu và chèo về phía trung tâm của dòng sông ở phía xa.
Dương Phóng vừa mới đến nơi thì đã thấy được cảnh này, vội vàng tăng tốc bước chân ngăn cản một tên võ giả đang nhanh chân chạy về phía một chiếc thuyền nhanh, nói: "Vị sư huynh này, tại hạ là Tiêu Phóng đệ tử của Hải Sa viện, đến đây để đưa tin, không biết Ngô trưởng lão ở đâu?"
Tên võ giả kia thân thể dừng lại nhìn về phía Dương Phóng, ngạc nhiên nói: "Mới tới sao? Vậy ngươi cần phải chờ thêm mấy ngày mới có thể gặp được Ngô trưởng lão, Ngô trưởng lão vừa mới bế quan không lâu, cần qua một đoạn thời gian ngắn mới có thể xuất quan, bến tàu tạm thời do Trần quản sự làm chủ, tuy nhiên Trần quản sự hiện tại cũng đã chạy tới dòng sông, ngươi phải đợi một lát nữa!"
"Được, đa tạ sư huynh!"
Dương Phóng hai tay ôm quyền.
"Đều là người một nhà, không cần khách khí."
Võ giả kia phất phất tay, tiếp tục chạy nhanh về phía chiếc thuyền nhanh ở phía trước.
Sau đó, Dương Phóng bình tĩnh chờ đợi ở chỗ này.
Từ buổi sáng một mực chờ cho tới gần tối.
Lúc này mới có một chiếc thuyền rồng cực lớn từ giữa sông dần dần cập bến.
Một người đàn ông trung niên mặc trường quái màu xám, đi cùng với một đám võ giả đi từ trên thuyền rồng đi xuống.
Dương Phóng trong lòng hơi động, lập tức cấp tốc tiến lên, chắp tay nói: "Tại hạ là Tiêu Phóng đệ tử của Hải Sa viện, không biết vị nào là Trần quản sự?"
"Chính là ta, sao vậy?"
Người đàn ông trung niên cầm đầu hoài nghi nhìn về phía Dương Phóng.
"Bái kiến Trần quản sự, tại hạ phụng mệnh đến bến tàu nhậm chức, xin Trần quản sự chỉ giáo nhiều hơn."
Dương Phóng chắp tay nói.
Trần quản sự lập tức hiểu ra, gật đầu nói: "Được, Hoàng Sinh, dẫn hắn xuống dưới trước tiên làm quen với hoàn cảnh nơi này."
Một người đàn ông bên cạnh lập tức nở ra nụ cười tươi, nói: "Vị sư đệ này đi theo ta đi!"
Hắn dẫn theo Dương Phóng đi về phía nơi xa.
Trên đường đi, Hoàng Sinh lập tức giới thiệu đủ loại hạng mục công việc và một số nhân viên ở trên bến tàu cho Dương Phóng.
Bên trong bến tàu có rất nhiều cao thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận