Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 433: Thần Ảnh vệ

"Không biết sư tôn chuẩn bị sắp xếp cho đệ tử ở đâu?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Thần Ảnh vệ."
Tống Kim Luân nói.
"Ừm?"
Dương Phóng nghi hoặc.
"Thần Vũ tông truyền thừa hơn tám trăm năm, ngoại trừ bảy đại viện ra, âm thầm còn có một cái tổ chức thần bí được thành lập đặc biệt phụ trách giúp Thần Vũ tông thanh lý một số một số phiền phức, đây chính là Thần Ảnh vệ."
Tống Kim Luân giải thích:
"Gần đây, sự hỗn loạn ở Bạch Trạch vực ngày càng trở nên nghiêm trọng, ngoài tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân ra còn xuất hiện thêm bốn thế lực mới theo thứ tự là: Lạc Tuyết sơn trang, Bất Dạ lâu, Tầm Dương kiếm phái cùng Thất Đại Tinh Thần, bốn thế lực này hành động thần bí, ra tay tàn nhẫn, đã lén ám sát được hơn mười cao thủ Thập phẩm của Thần Vũ tông ta, thậm chí còn có hai trưởng lão Siêu phẩm cũng chết ở trong tay bọn họ!"
Nhưng cũng may trước đây không lâu chúng ta đã tìm được sào huyệt của Lạc Tuyết sơn trang, Tầm Dương kiếm phái, cũng trong một lần hành động đánh tan, chỉ còn một số ít dư nghiệt trốn thoát, đến nay còn đang lang thang gần Nam Sơn thành, nhiệm vụ của ngươi chính là dẫn đầu một nhóm Thần Ảnh vệ, quét sạch chúng hoàn toàn, tiện thể bình định một số thế lực có khả năng cấu kết với bọn họ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, ta là có thể quang minh chính đại lấy Thiên Tinh Ngọc tủy tới cho ngươi, suy cho cùng công lao trước đó của ngươi đã hoàn toàn đầy đủ, lần này chỉ là dệt hoa trên gấm!
Dương Phóng cau mày lại, trầm mặc xuống.
Bên trong Thần Vũ tông lại còn có tổ chức như vậy?
Tuy nhiên!
Cũng may không phải để hắn tiến về tiền tuyến!
"Để cho ta tới chỉ huy Thần Ảnh vệ sao?"
"Đúng vậy, thực lực của ngươi ở trong tất cả đệ tử của ta đều xếp vào hàng đầu, chỉ huy một đám Thần Ảnh vệ đã là thừa sức."
Tống Kim Luân nói.
Môn hạ đệ tử của bọn họ đông đảo, hầu hết trong số bọn họ hắn không có ấn tượng gì.
Duy chỉ đối với Dương Phóng là hắn có ấn tượng sâu sắc.
Một phương diện nguyên nhân là Dương Phóng thường xuyên tới, một phương diện khác chính là Dương Phóng là người duy nhất trong số tất cả các đệ tử có thể khiến cho nữ nhi của hắn phải kinh ngạc.
Thực lực Tống Thục Mai là hắn tự mình dạy dỗ mà nên.
Thập phẩm bình thường, ở dưới tay của Tống Thục Mai không chống được mười chiêu.
Nhưng Dương Phóng lại thành thạo điêu luyện, thậm chí còn không dùng toàn lực, cộng thêm người này trước đó lập nhiều công lớn, đủ để chứng minh là một người có thể bồi dưỡng.
"Vậy đệ tử phải khởi hành khi nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Chờ sau khi ta nhận giao nhận công việc xong, chậm nhất hai ngày."
Tống Kim Luân nói.
"Vâng, sư tôn!"
Dương Phóng ôm quyền rời khỏi nơi này.
. . .
Mấy ngày sau.
Bạch Trạch vực càng trở nên hỗn loạn hơn.
Ngoại trừ Thanh Long hội, Diệt Tà minh phát động một số hành động khá lớn, bên phía tổ chức Tà Đạo cũng lần nữa xuất động mấy đoàn thể thần bí triển khai tấn công vào sản nghiệp của Thần Vũ tông.
Mà không nằm ngoài dự liệu của Dương Phóng, mỏ bạc ở Nam Long lĩnh lại bị tập kích lần nữa.
Đào quản sự đi tới trấn thủ chũng chết thảm ở đó.
Toàn bộ mỏ bạc bị tàn sát một lần, từ trên xuống dưới không có người nào có thể chạy thoát.
Nghe nói là do thích khách của Bất Dạ lâu gây ra!
Chuyện này truyền về tới trong tông môn, lập tức khiến cao tầng Thần Vũ tông giận tím mặt.
Tông chủ Đông Phương Bạch lại đập nát thêm một cái bàn nữa.
Mỏ bạc Nam Long lĩnh tuy rằng không lớn, nhưng nơi đó quả thực nằm trong vùng quản lý của Thần Vũ tông, một mỏ bạc trong vùng quản lý lại bị người tập kích quả thực là vô cùng nhục nhã.
. . .
Mưa phùn rơi rả rích.
Thời tiết rất xấu.
Dương Phóng ngồi ở quán rượu ven đường, trên người mặc trường bào màu đen, nghe tiếng bàn tán xôn xao ở bên tai.
Các loại tin tức vụn vặn hoặc là chân thực hoặc là giả, liên tục được truyền vào trong tai của hắn.
Thân thể hắn cao lớn khôi ngô, bờ vai rộng lớn, ngũ quan như dùng dao búa khắc họa vậy, cực kỳ thâm thúy.
Đặc biệt là một đôi mắt, sâu thẳm thâm thúy, dường như khó có thể nhìn thấy đáy.
Từ khi nhận được mệnh lệnh cho đến nay, bốn ngày liên tiếp đã trôi qua và trời đã mưa trong bốn ngày liên tiếp.
Một số manh mối ban đầu đã bị mưa phùn che phủ và trở nên mỏng manh hơn.
Ban đầu, chỉ truy kích ở Nam Sơn thành, kết quả hiện tại sớm đã ra khỏi phạm vi Nam Sơn thành, tiến vào bên trong một cái tiểu trấn.
Dương Phóng lặng lẽ thưởng thức rượu trong miệng, một bộ cách ăn mặc giang hồ hiệp khách bình thường, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn vào bên trong quán rượu.
Trong quán rượu vào lúc này bầu không khí ngược lại là có chút cổ quái.
Vậy mà xuất hiện tới mấy nhóm thế lực, giống như đang âm thầm đối đầu với nhau.
Bên trái quán rượu, có hai tăng nhân trẻ tuổi ngồi dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên có chút khẩn trương, nấp ở chỗ đó, ôm chặt lấy cái bọc trên người, mấy lần đều muốn đi ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy ba người đàn ông khôi ngô ở phía đối diện, hai tên tăng nhân kia lập tức nở ra nụ cười khổ, vẫn là không có lập tức hành động.
Ba người đàn ông khôi ngô kia trên người đều mặc trường bào màu xanh đen, chắc là đến từ cùng một thế lực, thần sắc lạnh lùng, móng tay đen nhánh, thân thể hiện ra hình tam giác ngồi sau một chiếc bàn, con mắt thỉnh thoảng híp lại nhìn vào bên trong quán rượu.
Từ trên người của bọn họ mơ hổ tỏa ra một cỗ mùi hôi khó tả.
Loại mùi hôi này rõ ràng là chất kịch độc!
Bọn họ, dường như tinh thông độc thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận