Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 173: Hoàng Thái uy hiếp

Khoảng thời gian năm ngày.
Thoáng một cái đã qua.
Toàn bộ Bạch Lạc thành rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Hắc Long quân đã hợp lực với các thế lực lớn, tiến hành lục soát trên phạm vi toàn thành.
Từng người một, những người dân ở nơi định cư chạy nạn mà đến liên tục bị người bắt được, trong lòng sợ hãi, miệng kêu oan uổng được mang đi một cách nhanh chóng.
Trong lúc nhất thời khiến vô số người bàn tán ầm ĩ.
. . .
Bên trong Huyền Vũ tông.
Trong một căn phòng rộng rãi.
Kèm theo từng tiếng trầm đục phát ra, một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo đột nhiên khuếch tán mà ra từ trên người Dương Phóng, toàn bộ nội khí trong cơ thể đều đã được chuyển hóa thành chân khí.
Hai mắt của hắn mở ra, vẻ mặt mừng rỡ.
Cảnh giới Thất phẩm!
Cuối cùng cũng xong rồi.
Hắn lập tức mở bảng thông tin ra kiểm tra.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/99 tuổi.
Tu vi: Thất phẩm sơ kỳ 1/1000.
Tâm pháp: Huyền Vũ chân công tầng thứ ba 1400/1600.
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm đại thành 800/800, Vô Ảnh kiếm đại thành 1200/1200, Đại Phi Phong Trượng pháp đại thành 800/800, Đạp Tuyết công đại thành 900/900, âm Ảnh Thân pháp đại thành 1200/1200, Đồng Chưởng công đại thành 800/800, Lưu Tinh Đao đại thành 800/800, Huyết Chiến Đao Pháp đại thành 1400/1400, Cự Thạch công tinh thông 500/600, Bạo Khí quyết đăng đường nhập thất 400/600, Thứ Kiếm thuật đại thành 810/2000, Hắc Băng chưởng tinh thông 400/600.
Kỹ năng: Rèn sắt đại thành 1/800, Ám khí đăng đường nhập thất 800/1200, Chế độc tinh thông 360/400, Hội họa tinh thông 20/400, Y thuật tinh thông 130/400.
Thần chủng: Lôi âm chấn triệt tâm linh, chấn nhiếp yêu tà.
Tư chất: Nhân tài kiệt xuất 59/90.
. . .
Các loại võ kỹ, ngoại trừ bốn môn võ kỹ cuối cùng là Cự Thạch công, Bạo Khí quyết, Thứ Kiếm thuật, Hắc Băng chưởng còn chưa được tu luyện đến viên mãn ra.
Tất cả võ kỹ khác đều đã viên mãn rồi.
Ngay theo đó tư chất của hắn cũng được tăng lên lần nữa.
Điểm kinh nghiệm đạt tới 59/90.
"Không uổng công trong mấy ngày qua đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, rốt cuộc cũng không lãng phí ..."
Đúng vậy, tiền thuốc tắm trong những ngày qua, mỗi ngày đều là bốn năm trăm lượng.
Năm ngày liên tục lập tức xử lý gần hai ngàn lượng.
Điều này làm cho hắn âm thầm tặc lưỡi.
Không có tiền thì cho dù cho ngươi có tâm pháp Linh cấp, thì có bao nhiêu người có thể đột phá nhanh chóng như vậy?
E rằng phải mất mười mấy năm mới có thể từ Lục phẩm đỉnh phong tiến vào Thất phẩm.
Nhưng hắn thì lại khác.
Hắn chỉ trong năm ngày ngắn ngủi đã đạt tới mục đích mà người khác cần mười mấy năm phấn đấu.
"Được rồi, trên người ta còn có một đống Kim đậu, đồ cổ, ngọc khí, thậm chí khi cần thiết còn có thể bán Tịch Tà ngọc đi ..."
Dương Phóng tự nói.
Hơn hai ngàn lượng bạc, đối với hắn bây giờ mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như nước lã mà thôi.
Các tài vật khác trên người hắn có thể lấy ra ngoài bán thành tiền bất cứ lúc nào.
Dương Phóng ra khỏi thùng thuốc, lau khô thân thể, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đột nhiên suy nghĩ.
Chu trưởng lão trước đó đã từng nói, nếu như mình thật đột phá Thất phẩm thì phải nhớ tới tìm hắn.
Chỉ là!
Hắn không rõ ràng ý định của Chu trưởng lão, không biết đối phương có ác ý hay không, hiện tại vừa đột phá liền đi tìm hắn, chỉ sợ...
Một lát sau.
Dương Phóng vẫn quyết định cẩn thận.
Chờ đến khi đạt tới Thất phẩm trung kỳ rồi lại đi tìm hắn.
Như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Đoán chừng lúc Chu trưởng lão truyền thụ tâm pháp cho chính mình cũng căn bản không nghĩ tới bản thân mình có thể đột phá tới Thất phẩm.
"Dương sư đệ. . ."
Đột nhiên, bên ngoài sân lại vang lên một tiếng cười nói.
Dương Phóng nghe thấy có người gọi, không thể không nhướng mày, vẻ mặt có mấy phần âm trầm.
Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi ra ngoài, mở cổng sân ra.
Chỉ thấy ở khu vực cổng, một nam tử mặc trường sang màu vàng, độ tuổi trên dưới ba mươi, một mặt giống như cười mà không phải cười nhìn vào Dương Phóng, nói: "Dương sư đệ, vi huynh lại tìm đến ngươi vay tiền, ngươi không ngại chứ?"
Dương Phóng nghe thấy được mí mắt nhảy lên, nắm chặt nắm đấm lại.
Bỗng nhiên, hắn để ý tới đằng sau nam tử mặc trường sam màu vàng không xa có một thanh niên mặc áo trắng.
Thanh niên áo trắng kia đứng ở xa xa, vẻ mặt nhẹ như mây gió, mặc dù không có nhìn về phía Dương Phóng, nhưng một áp lực vô hình tràn ngập không khí.
Dương Phóng hít sâu một hơi, khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm lượng, không nhiều lắm chứ?"
Nam tử mặc trường sam màu vàng dựng thẳng hai ngón tay lên, cười nói.
Dương Phóng trầm giọng nói, "Ta chỉ là một người tị nạn, ngươi cảm thấy trên người của ta có thể có bao nhiêu bạc?"
"Vậy thì ta không biết, nhưng nếu ngươi không đưa, hắc hắc, nói không chừng Hắc Long quân xem như tới cửa."
Hoàng Thái cười hắc hắc, nhún vai cười nói.
Từ vào năm ngày trước, sau khi Dương Phóng chuyển tới thì phát hiện được giọng nói của Dương Phóng không đúng lắm, cộng thêm bây giờ trong thành không ổn định, Hắc Long quân và các thế lực lớn đang lùng bắt nạn dân khắp toàn thành.
Cho nên hắn lập tức tới cửa, lấy danh nghĩa vay tiền đòi hỏi tiền tài với Dương Phóng.
Dương Phóng thấy Hoàng Thái này có tu vi cường hoành, chính là Lục phẩm đỉnh phong, cộng thêm bản thân hắn là người mới đến, không muốn gây chuyện, cho nên lần trước đã trực tiếp cho hắn mượn ba mươi lượng.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, cái tên Hoàng Thái này lại muốn dùng bí mật này ăn tươi nuốt sống mình.
Về sau liên tục tới cửa vay tiền.
Ba mươi lượng, năm mươi lượng ...
Thậm chí cho đến bây giờ đã lên hai trăm lượng.
Dương Phóng sớm đã nhịn đến một bụng tức giận.
Lòng tham của con người là không có giới hạn.
Hắn lúc đầu chỉ cho rằng là chuyện nhỏ, không nghĩ tới đối phương liên tiếp bức bách hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận