Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 241: Tại sao xông vào cửa hàng của ta?

Phốc! Phốc!
Máu tươi bắn tung tóe rơi rụng.
Trong con hẻm nhỏ, bốn khối thi thể không trọn vẹn hung hăng bay ngược ra ngoài.
Hai bóng người màu đen thon gầy kia vẫn không thể nào ngăn cản được Dương Phóng, ở dưới tình huống Lôi âm làm cho sinh sợ thì bị Dương Phóng giết chết.
Về phần con quái vật quái dị như bị khâu lại kia cũng không thể chạy thoát, tay chân trên người đều bị Dương Phóng chặt đứt gần hết, cái đầu nhỏ kia thì không ngừng bốc khói, kinh hãi kêu lên một tiếng, bị Dương Phóng hung hăng bổ trúng.
Phốc phốc!
Máu màu đen văng tung tóe.
Một cái đầu nhỏ bay ra ngoài, ngay cả thân thể giập nát cũng bị một cước của Dương Phóng đá bay đi.
Khóe miệng Dương Phóng chảy ra máu, toàn thân tê rần, đột nhiên xoay người rời đi.
Hắn khép lỗ chân lông toàn thân lại, khí tức gần như hư không, phối hợp với âm Ảnh thân pháp, quả thực giống như là tinh linh trong đêm tối, lập lòe mấy cái thì biến mất ở nơi này.
Thậm chí không còn lưu một chút khí tức nào.
. . .
Sau đó không lâu.
Dương Phóng khóa chặt cửa phòng từ bên trong, tháo mặt nạ xuống, cúi đầu nhìn xuống một vết thương ở trên phần bụng.
Nơi đó đau nhói không thôi.
Nội giáp cũng bị trảo nát.
Lại tràn ngập mùi hôi thối khó tả, xèo xèo, như nước thải từ cống rãnh vậy.
"Đúng là thứ quái dị ..."
Dương Phóng thì thào.
Loại Tà Linh quỷ dị như thể được khâu lại kia để cho mình thiếu chút nữa thì ăn phải thiệt thòi lớn.
Hắn lập tức cởi áo bông khoác ngoài và nội giáp ra, bắt đầu xử lý vết thương một cách nhanh chóng.
Mặc dù vết thương không lớn, nhưng tóm lại là không tốt.
Loại Tà Linh kia còn ẩn chứa kịch độc, ai biết có thể kích phát ra phản ứng gì hay không.
Sau khi trải qua loại chuyện này, hắn đã không còn bất kỳ ý tưởng gì nữa.
Tình huống bên ngoài bây giờ quá hỗn loạn, một khi để lộ ra quá nhiều Lôi âm, không chỉ có cường giả Phủ Thành chủ sẽ muốn giết hắn mà người của Hắc Long quân và các môn phái lớn cũng sẽ không buông tha hắn.
Bởi vì chuyện hắn làm ra ở nơi định cư Hắc Thiết tụ quá lớn.
Hắc Long quân và các môn phái lớn đến bây giờ đều còn đang tìm kiếm người tinh thông Lôi âm.
Nếu như hắn bị bại lộ vậy sẽ tương đương với trước mặt sau lưng đều có địch!
Cách tốt nhất bây giờ là đừng đi đâu cả.
. . .
Toàn bộ Bạch Lạc thành vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn.
Một số lượng lớn các ngọn đuốc đã được ném ra, ánh lửa hừng hực.
Tiếng quát giận dữ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng những vật nặng rơi xuống đất, tạo nên một mớ hỗn độn.
Từng con Tà Linh quỷ dị đang liên tục bị bao vây bởi nhiều thế lực khác nhau.
Những trận chiến kinh khủng đã phá hủy không biết bao nhiêu là công trình kiến trúc.
Sự hỗn loạn như vậy chưa bao giờ xảy ra trong quá trình phát triển của Bạch Lạc thành trong mười năm qua.
Những người bình thường và tán tu núp ở trong nhà, giờ khắc này tất cả đều đang run như cầy sấy, hận không thể tìm thấy một cái hố nào trên mặt đất để mà chui vào đó.
Cho dù là Dương Phóng, vào giờ khắc này cũng âm thầm nghiêm nghị.
Vết thương trên bụng hắn đã được xử lý thỏa đáng, đã không còn chảy máu nữa, mủ đen trên vết thương cũng đã được loại bỏ sạch sẽ, còn đắp thảo dược lên nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn truyền đến cảm giác đau.
Dương Phóng đi lại trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.
Chỉ cảm thấy một đêm này dài tới bất thường.
"Hy vọng Hắc Long quân và các thế lực lớn có thể chiến thắng được Phủ thành chủ ..."
Thật ra thì, nội tâm của hắn rối bời vô cùng.
Vừa hy vọng Hắc Long quân và các thế lực lớn có thể giành chiến thắng, nhưng lại không hy vọng Tà Linh bị bọn họ đuổi tận giết tuyệt.
Tốt nhất có một số Tà Linh hoặc là Tà đồ có thể chạy thoát được.
Như vậy, 227 khối Tịch Tà ngọc trong tay hắn mới không bị hạ giá.
Nếu không, chờ Hắc Long quân thật sự quét sạch hoàn toàn một đám Tà Linh và Phủ Thành chủ, vậy Tịch Tà ngọc hắn tích trữ trước đó chắc chắn sẽ giảm giá rất sâu.
Đến lúc đó có thể thua thiệt tới xuất huyết.
"Được rồi, trước tiên cứ tu luyện cái đã, đợi đến sáng sớm ngày mai là sẽ biết được kết quả."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Những Tà Linh kia chỉ có thể hoạt động cùng lắm là đến canh năm (3h-5h sáng).
Khi trời hửng sáng, tất cả bọn chúng đều sẽ rời đi, tìm một nơi để trốn.
Đến lúc đó chính mình là có thể tìm hiểu tin tức một cách quang minh chính đại.
Hô! Hô! Hô!
Hắn ở trong phòng tu luyện đi tu luyện lại Trọng chưởng, động tác vừa đơn giản vừa nặng, mỗi một chưởng được đấm về phía trước, đều mang theo một cỗ vô hình lực lượng nặng nề.
Trọng chưởng, không có bất kỳ chủ nghĩa hình thức nào.
Cũng không có bất kỳ biến hóa rườm rà nào.
Một chiêu này chỉ có thẳng tới thẳng lui.
Quả nhiên là thần khí đối kháng kẻ mạnh lấn yếu.
Ở vào lúc Dương Phóng đang tu luyện, đột nhiên, bên tai hắn hơi động một chút, thân thể lại dừng lại, lắng nghe một cách cẩn thận.
Ngoài nhà, cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng bước chân hỗn loạn cùng với đó là tiếng phá cửa.
"Các ngươi là ai? Tại sao xông vào cửa hàng của ta?"
"Người nào? Người tiễn ngươi lên đường, kiếp sau đừng có trốn ở trong cửa hàng!"
Keng keng keng!
A!
Có người đang kêu thảm, cũng có tiếng binh khí va chạm vào nhau.
Dương Phóng cau mày lại, lập tức hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra không cần biết là vào thời điểm nào cũng vẫn có kẻ có gan lớn, ý đồ đói ăn vụng túng làm càn.
"Tính cách con người ..."
Hắn khẽ thở dài một hơi, không còn quản nhiều mà tiếp tục tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận