Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 715: Quá không chịu nổi đánh đập a?

"Người nào?"
Lão giả đột nhiên quát lên chói tai, khí tức bộc phát, quan sát về phía bốn phương tám hướng: "Cút ra đây!"
Người đàn ông mặc áo bào đen cũng biến sắc, vội vàng ngừng thở.
Tôn Kiến thế mà bị trúng độc ngất?
Có ai đó ở gần đây?
"Thật thú vị, Hoan Hỉ giáo, các ngươi thật đúng là để cho ta dễ tìm."
Một giọng nói khàn khàn lạnh lùng truyền ra từ một phía trong bóng tối.
Sau đó!
Trong khu rừng mờ tối giống như có một bóng người vô cùng to lớn đang chậm rãi tới gần, mang theo một cỗ cảm giác áp bách khó có thể tưởng tượng, cát bay đá chạy, khí lưu quấy tung.
Chỉ riêng tiếng bước chân thôi cũng đã làm cho người ta phải hãi hùng khiếp vía.
Chẳng mấy chốc!
Tròng mắt lão giả hơi co rụt lại, quả thực không dám tin.
"Ngươi là!"
Ở khu vực trước mặt hắn, một bóng người vạm vỡ toàn thân bao trùm bên trong bộ chiến giáp đen nhánh dữ tợn mà đáng sợ rơi vào tầm mắt, với chiếc phi phong màu đỏ tươi đang bay múa điên cuồng trong đêm tối phía sau lưng.
Một đôi con ngươi sắc bén như điện, quả thực giống như có thể nhìn thấu tâm can người ta.
"Tần Thiên Liệt!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt tĩnh mịch nói: "Vừa rồi, dường như có người nói ta ngu xuẩn!"
Ánh mắt hắn đáng sợ như điện quét mắt nhìn về phía hai người trước mặt.
Lão giả rung động trong lòng, không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi ... ngươi là người trước kia đóng giả Hắc Thủy lão quái?"
Hắn nghẹn ngào nói.
"Nói đúng, đáng tiếc không có thưởng!"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, thân thể đột nhiên lao về phía trước, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Một quyền nặng nề được đấm ra, lôi quang trên người cuộn trào mãnh liệt, sấm sét vang dội, toàn bộ khu vực này đều lập tức bị khí tức khủng bố bao phủ lại, lôi điện đáng sợ bao trùm khắp nơi.
Toàn bộ mặt đất lập tức nổ tung, cây cối khắp nơi nhanh chóng vỡ nát, nổ vang ầm ầm, kinh thiên động địa, giống như diệt thế vậy.
···
Trong khu rừng.
Mặt đất sụp xuống, mảnh gỗ vụn bay tứ tung, cảnh tượng thê thảm.
Cứ như thể vừa phải hứng chịu một trận lôi kiếp khủng khiếp vậy.
Dưới ánh trăng mờ ảo.
Thân thể Dương Phóng to lớn, vô cùng vạm vỡ, bàn tay đen nhánh của hắn nắm chặt lấy một bóng người toàn thân là máu thảm không nỡ nhìn, bàn tay dùng sức lắc lắc, lông mày cau chặt lại.
"Gia hỏa này không xong rồi? Quá không chịu nổi đánh đập a?"
Thân thể lão giả trong tay hắn không động đậy, đầu lõm vào, cái cổ đứt gãy, rất nhiều mảnh xương đâm lòi ra, máu tuôn trào, quả thực chết không thể chết lại.
Dương Phóng thuận tay ném thi thể của đối phương ra, sau đó nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào màu đen đang vô cùng hoảng sợ tới run lẩy bẩy đứng ở một bên.
Thân thể người đàn ông mặc áo bào đen kia chậm rãi lùi về sau, trên dưới toàn thân run rẩy không ngừng, ngay cả linh hồn cũng giống như đang run sợ.
Quá hung tàn!
Quá kinh khủng!
Người mặc bộ giáp này chỉ cần một chiêu đã giết chết sư tôn của chính mình!
"Tha mạng ··· "
Người đàn ông mặc áo bào đen sợ hãi mở miệng, nét mặt bình thường tràn đầy khát vọng sinh tồn.
Ầm!
Mát tối sầm lại, máu tươi bắn tung tóe.
Người đàn ông mặc áo bào đen lập tức hung hăng bay ngược, bỏ mạng chết thảm.
"Tha mạng thì đơn giản, nhưng ta tha cho ngươi thì ai có thể tha cho người khác?"
Dương Phóng tự nói.
Thân thể chậm rãi đi tới, bộ giáp bên ngoài thân thể lập tức thu vào trong cơ thể, đi về phía thân thể người đàn ông mặc áo bào đen và lão giả kia lục soát tìm kiếm.
Không bao lâu sau trên người hai người đã được hắn lục soát một lần, thuận tay nắm lấy cổ chân của hai người, sau đó nhìn về phía Tôn Kiến còn đang hôn mê, đi tới, tóm lấy phần gáy của Tôn Kiến, thi triển thân pháp, nhanh chóng lao về phía nơi xa.
Bốn tên đạo tặc hái hoa đều đã bị hắn giải quyết!
Chuyện này cuối cùng cũng đã hoàn thành!
Bên trong Đông Lâm trấn.
Ánh lửa hừng hực cuối cùng đã được người dập tắt.
Tất cả đệ tử Thất Sát bang đều thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đầm đìa mồ hôi, vô cùng mệt mỏi.
Mỗi người đều lộ ra vẻ lòng còn sợ hãi.
Duy chỉ có Hách Ngọc là thần sắc phấn chấn, vô cùng đắc ý, bên cạnh một mực canh chừng Nhị sư huynh đã bị ngất đi.
Đạo tặc hái hoa thế mà thật bị Tần trưởng lão bắt được!
Việc này truyền ra ngoài, chắc chắn có thể làm chấn động khắp nơi.
Tuy nhiên nghe nói đạo tặc hái hoa không chỉ có một người, Tần trưởng lão giống như đang đuổi bắt những tên đạo tặc hái hoa khác.
Sưu sưu sưu!
Đột nhiên, gió lớn rít gào, bóng người hiện lên.
Một bóng người cao lớn vạm vỡ, lao qua mái hiên, lập tức đáp xuống trong sân, tay phải dùng sức hất lên, hai cỗ thi thể lập tức được hắn hung hăng ném ra ngoài.
"Đây là thi thể hai tên đạo tặc hái hoa khác, cùng với tên trước đó, tìm một cái cột cờ treo lên, ngày mai diễu phố thị chúng!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, sau đó tay trái hất lên, thân thể Tôn Kiến lập tức rơi vào trong ngực của Hách Ngọc, nói: "Tôn Kiến tạm thời hôn mê, bị chút vết thương nhẹ, sau đó để cho hắn được điều dưỡng hai ngày."
Hắn lập tức quay người đi về phía gian phòng.
Trong sân, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Tất cả bang chúng đều một mặt rung động, đầu óc vang lên ong ong.
Hai tên đạo tặc hái hoa còn lại cũng bị giết?
Chuyện này ...
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hách Ngọc chấn động trong lòng, chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Người tới, mau đỡ lấy lão Tôn, chữa trị cho thật tốt, mặt khác, mấy người nhanh đi tìm cột cờ đến!"
"Vâng, Hách đầu mục!"
Mọi người hét lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận