Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 222: Ngươi thì tính là cái thứ gì?

Bên trong Thiên Long bang.
Tất cả bang chúng tối này đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, ai ai cũng cầm trường dao thật chắc, toàn bộ đều nâng cao cảnh giác.
Chỉ trong đêm nay bọn họ thế mà có tới ba vị Đường chủ bị người ta giết hại!
Bang chủ vào lúc này càng là dẫn theo hơn tám thành bang chúng tinh nhuệ rời khỏi tổng bộ, một khi tổng bộ bị người tập kích thì như vậy bọn họ muốn ngăn cản cũng sẽ rất khó khăn.
"Hy vọng đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra ..."
Triệu Đức Nghĩa con trai của Triệu Tuấn Long đi tới đi lui, lo lắng mà nói.
"Triệu huynh cứ việc yên tâm là được rồi."
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười, một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi trên người mặc bộ quần áo trắng, trong tay cầm quạt xếp nở ra nụ cười mỉm, phong độ nhẹ nhàng, nói:
"Đừng nói trưởng lão Huyền Vũ tông có thật sự dám ra ngoài hay không, xem như ra ngoài, ngươi cảm thấy cao thủ của môn phái thế lực khác có thể buông tha cho bọn họ sao? Không nói người của những thế lực khác, Thập Tự môn ta đây có không ít người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ tông, về phần có người tập kích Thiên Long bang hay không? Vậy thì ngươi yên tâm đi, có ta ở chỗ này, những bang phái khác phần lớn đều phải cho ta một chút thể diện!"
Triệu Đức Nghĩa nở ra nụ cười khổ, nói: "Đa tạ Diệp huynh!"
Thiên Long bang từ trước tới nay chưa bao giờ có tổn thất to lớn như thế này.
Bị người giết chết ba vị Đường chủ một cách quang minh chính đại!
Này là mất mặt như thế nào!
"Đúng rồi, cái tên Hồ Thiên Nhạc kia đâu?"
Triệu Đức Nghĩ đột nhiên nhìn về phía một lão bộc ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Thưa Thiếu chủ, còn ở trong phòng."
Vị lão bộc kia trả lời.
Từ sau khi có người truyền tin tức nói Hồ Mãnh chết rồi, Hồ Thiên Nhạc giống như biến thành người khác vậy, thất hồn lạc phách, khóa cửa tự nhốt chính mình vào trong phòng, ai cũng không chịu gặp.
"Tên phế vật này xem ra vẫn còn tự biết lấy mình!"
Triệu Đức Nghĩa nói với giọng điệu lạnh lùng.
Sở dĩ Hồ Thiên Nhạc dám làm nhiều chuyện bậy bạ như vậy, chẳng qua là dựa vào cha mình mà thôi.
Bây giờ cha của hắn chết rồi, trong bang có khối người muốn chơi chết Hồ Thiên Nhạc.
A!
Bỗng nhiên!
Một loạt tiếng hét đau đớn trực tiếp truyền đến từ bên ngoài tổng bộ.
Sau đó!
A a a a!
Tiếng kêu thảm thiết bắt đầu liên tục truyền ra, vô cùng thê thảm.
Triệu Đức Nghĩa, nam tử áo trắng, lão bộc, sắc mặt tất cả đều thay đổi, lập tức muốn lao ra ngoài.
Đúng vào lúc này!
Một người đàn ông trung niên trên mặt biến thành màu đen, trong miệng nôn ra máu, lập tức chạy vào trong phòng, khó khăn kêu to, "Thiếu chủ đi mau, có người giết vào đây!"
Cái gì?
Triệu Đức Nghĩa kinh sợ trong lòng, vội vàng muốn lao ra ngoài.
Nhưng lão bộc bên cạnh đột nhiên kinh ngạc hét lớn một tiếng: "Thiếu chủ từ từ đã, bên ngoài có độc!"
Bước chân Triệu Đức Nghĩa lập tức dừng lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, đồng tử hơi co rụt lại, chỉ thấy sau khi người đàn ông trung niên đó báo tin xong thì lập tức ngã nhào xuống đất, run rẩy mấy lần thì hoàn toàn chết thảm.
"Nín hơi, chuẩn bị Giải Độc đan, đi, đi ra ngoài xem một chút!"
Triệu Đức Nghĩa lao ra khỏi đại đường.
Nam tử áo trắng và lão bộc bên cạnh, cả hai tất cả đều chạy theo.
Thiên Long bang để lại một số bang chúng tinh nhuệ để trấn thủ tổng bộ, giờ khắc này cũng thi nhau lao ra.
Chỉ đến khi bọn họ lao ra khỏi đại đường thì đột nhiên phát hiện.
Dưới ngọn lửa đung đưa, một thân ảnh cực kỳ cao lớn, hơi thở nặng nề mặc lên bộ giáp sắt đen kịt, không biết từ lúc nào đã đến tổng bộ của Thiên Long bang.
"Còn có nhiều người như vậy?"
Bóng người đen nhánh kia hơi kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã bước về phía trước.
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
Hai tên bang chúng độ tuổi trung niên quát lớn một tiếng, đột nhiên vung vũ khí nhanh chóng chào đón về phía Dương Phóng.
Ầm! Ầm!
Dương Phóng tung ra hai quyền, rơi vào trên người bọn hắn, lập tức đấm cho bọn hắn bay ngược ra đằng sau, quần áo nổ tung, phọt ra máu tươi, chết không thể nào chết thêm được nữa.
Bước chân Dương Phóng không ngừng, giống như thuận tay đập chết hai con ruồi vậy, tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ vừa ra tay đã khiến cho Triệu Đức Nghĩa và lão bộc thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thực lực thật là khủng khiếp!
"Bằng hữu chậm đã!"
Thanh niên áo trắng đột nhiên hét lớn một tiếng nói: "Vị bằng hữu này là ai? Tại hạ là Diệp Khai Diệp gia của Thập Tự môn, vị bằng hữu này có thể cho ta một chút thể diện được không, chuyện hôm nay quên đi như vậy là được rồi, không biết Thiên Long bang có chỗ nào đắc tội với bằng hữu?"
Hắn đến giờ vẫn còn chưa biết rằng người mặc giáp sắt trước mắt này chính là kẻ đã giết chết ba vị Đường chủ của Thiên Long bang.
Chỉ cho rằng người này đến đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
"Thập Tự môn?"
Dương Phóng tiếp tục bước về phía trước, phấn độc trên người đang âm thầm lan tràn ra xung quanh, nói: "Thập Tự môn cũng muốn xen vào chuyện bao đồng sao?"
"Không dám xen vào chuyện bao đồng, nhưng gặp chuyện bất bình thì tại hạ nhất định phải đứng ra!"
Thanh niên áo trắng nói theo cách rất chi là chính trực, mở miệng nói, "Vị bằng hữu này có phải là đã có hiểu lầm gì đó với Thiên Long bang hay không, hôm nay xem như cho Thập Tự môn ta một chút tình mọn như thế nào? Chờ Thiên Long bang trải qua chuyện lần này, tại hạ tự nhiên sẽ làm chủ, mời bằng hữu đi ra hóa giải ân oán với Thiên Long bang."
"Ừm, nói dễ nghe."
Dương Phóng đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Khai, nói: "Có điều, ngươi thì tính là cái thứ gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận