Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 820 - Còn đánh nửa không?



Chương 820 - Còn đánh nửa không?




Hưu!
Đột nhiên, kiếm quang quỷ dị lập tức sáng lên ở sau lưng Dương Phóng, cực kỳ đột ngột khó lường, phảng phất giống như phát ra từ bên trong thời không vậy.
Không có bất kỳ quỹ tích nào có thể nắm giữ.
Cũng không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Đột nhiên xuất hiện lập tức mang theo một loại cảm giác thần bí khôn lường, giống như thiên thần sáng rực giáng xuống, trấn áp mọi thứ, nhìn thấu vạn vật, để cho sâu trong linh hồn của người ta cảm thấy sợ hãi.
Dương Phóng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, một bàn tay lớn khác nhanh như chớp chộp ra.
Keng!
Kiếm quang quỷ dị xẹt qua bàn tay của hắn, ngay lập tức đâm vào trên người hắn, trong nháy mắt bắn ra bảy tám tia lửa, leng keng chói tai.
Dương Phóng nhướng mày, cảm nhận được sự quái dị từ kiếm pháp của người này.
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê?
Hắn nhấc thân thể của lão giả này lên, lập tức dùng sức đập một cái vào bên trong đại điện, ầm một tiếng giống như ném một cục đá vậy, hăng hăng ném thân thể của lão giả này vào một chỗ trong đại điện, cả đại điện rung chuyển dữ dội, sàn nhà nổ tung, phát ra tiếng kêu thảm nữa, gãy tay chân.
Sau đó, Dương Phóng lập tức thi triển thân pháp, nhanh đến cực hạn.
Hư Không bộ + Thị Huyết Phi phong + Phong luật!
Sưu!
Thân thể hắn nhoáng một cái giống như thể dịch chuyển, khiến cho người ta hoàn toàn không nắm giữ được.
Kiếm pháp của người đối diện có quái dị đến đâu, nhưng vào lúc này cũng hoàn toàn không thể đâm vào trên người Dương Phóng, cảnh tượng quỷ dị khiến trong lòng người kia phải giật nảy cả mình, vội vàng muốn thi triển bí kỹ.
"Rống!!"
Ầm ầm!
Một tiếng Lôi âm được phát ra, lập tức một chưởng vỗ mạnh mà tới.
Long trảo kinh khủng mang theo sát khí ngập trời, giống như một viên lưu tinh màu đen, hung hăng rơi về phía người trước mắt.
Người trước mắt bị chấn đến đầu óc vang lên ong ong, trong lòng kinh hãi, vội vàng liều mạng thu hồi kiếm ngăn cản.
Răng rắc!
Toàn bộ trường kiếm lập tức bị Dương Phóng đánh văng rời khỏi tay.
Hai lòng bàn tay máu me đầm đìa.
Ngay sau đó hai tay cũng lập tức gãy, ám kình kinh khủng khó lượng lập tức tràn vào trong cơ thể của đối phương, làm cho đối phương phải kêu thảm một tiếng, ngũ tạng lục phải giống như gặp phải vụ nổ.
Ở lúc trường kiếm của đối phương vừa bay ra.
Long trảo đáng sợ của Dương Phóng lập tức đảo tới, đối phương nổi giận hét lên một tiếng, chân khí trên dưới toàn thân cuộn trào mãnh liệt, dốc sức hình thành phòng ngự, ngăn ở trước người.
Ầm!
Âm thanh to lớn, toàn bộ Kim Đỉnh đại điện đều lập tức bị tác động đến, giống như bị một cơn lốc xoáy kinh khủng cuốn qua vậy, gạch ngói bay tứ tung.
Phốc phốc!
Trong miệng người kia lại phọt ra máu tươi một lần nữa, phát ra tiếng kêu thảm, lực lượng chấn động bao phủ trong cơ thể, ngay cả tinh huyết trên người cũng bị Huyền Âm Long trảo lập tức rút đi không ít.
Dương Phóng phá vỡ phòng ngự của hắn trong nháy mắt, Long trảo kinh khủng đột nhiên vươn ra, nắm vào cái cổ của đối phương, ầm một tiếng, khí tức kinh khủng, lôi điện cuộn trào mãnh liệt, nắm chặt lấy đối phương vào trong tay!
Mọi thứ nghe có vẻ chậm, nhưng thực ra là cực nhanh!
Hai cường giả Thánh Linh cảnh siêu cấp, tất cả đều bị Dương Phóng lập tức làm cho trọng thương!
Một người rơi đập ở trong đại điện, trên người toàn là máu tươi!
Một người thì bị Dương Phóng nắm chặt vào trong tay!
Bẻ gãy nghiền nát!
Vô song trên đời!
"Còn đánh nửa không?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, bộ giáp dữ tợn, toàn thân chảy xuôi ánh sáng đen khó tả, phi phong màu đỏ tươi sau lưng tung bay lên, một đôi ánh mắt nhìn về phía bản tám cao thủ Thần Tích phường còn lại.
Những cao thủ còn lại của Thần Tích phường, tất cả đều bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, kinh tâm động phách, mặt mũi tràn đầy sự hoảng sợ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Từ đầu đến cuối, bọn họ còn chưa kịp làm ra phản ứng!
Hai vị trưởng lão mạnh nhất đã bị người bắt lại!
Điều này sao có thể?
···
Toàn bộ Kim Đỉnh đại điện, luồng không khí cuộn trào mãnh liệt, gạch ngói bay tứ tung.
Một mớ hỗn độn!
Tất cả mọi người đều run sợ, không thể tin được.
Vào lúc này, Dương Phóng cao lớn thẳng tắp, ánh sáng đen như thiêu đốt lưu chuyển trên người, giống như một tôn Thần Ma cái thế, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cái cổ của cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, khiến cho mặt mũi hắn tràn đầy thống khổ, trên mặt bê bết máu tươi, trong lòng sớm đã được thay thế bằng nỗi kinh hoàng vô tận.
Bên trong Thần Vũ tông làm sao lại xuất hiện loại tồn tại kinh khủng như thế này?
Đều là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, chính mình thế mà lại không có một chút sức phản kháng nào?
Này không hợp lý!
Chính mình thế nhưng là hậu nhân của Thần linh!
Keng!
Cho đến lúc này, trường kiếm bị một chưởng của Dương Phóng đánh bay cuối cùng mới rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vô cùng lanh lảnh.
Ánh mắt Dương Phóng quét qua, phát hiện toàn thân trường kiếm kia đen nhánh lưỡi kiếm mỏng, cực kỳ mảnh khảnh, trên bề mặt phủ đầy những đường vân thần bí, bị một kích toàn lực của chính mình thế mà lại không hư hại chút nào.
Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên cầm lấy người đàn ông trong tay hung hăng ném về phía mặt đất.
Sưu!
Ầm!
Người đàn ông Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê kia không còn chút lực phản ứng nào, giống như lão giả trước đó, bị Dương Phóng hung hăng ném mạnh xuống mặt đất, chấn động đến toàn bộ mặt đất rung động, gạch vụn bay tán loạn.
Thân thể Dương Phóng ngay sau đó xuất hiện ở trên mặt đất, lập tức nhặt thanh trường kiếm mảnh mai màu đen trên mặt đất lên, ngón tay nhẹ nhàng búng vào một cái.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận