Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 239: Bổ Tà Linh làm đôi

Nơi xa.
Dương Phóng một đường nhảy vọt, gần như mới tới gần nơi ở của mình đã nghe được trong màn đêm xa xăm truyền đến tứng tiếng kêu thảm thiết chói tai và tiếng bùng nổ trầm muộn.
Thân thể của hắn mượn lực nhảy lên, thi triển thân pháp, nhanh chóng rơi vào trên nóc nhà của một tửu quán năm tầng lầu cách chỗ ở của hắn không xa.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn lại nhìn về phía Bạch Lạc thành rộng lớn.
Lần này, tình huống nhìn thấy rõ ràng còn muốn hỗn loạn hơn nhiều so với trước đó.
Thậm chí, Dương Phóng có thể cảm nhận được rõ ràng từng đợt âm khí dày đặc đang cuộn trào ở bên trong Bạch Lạc thành.
Giống như một đám mực bẩn từ trong Phủ Thành chủ phun ra, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng lan tràn ra chung quanh.
"Động tác thật nhanh!"
Hai mắt Dương Phóng ngưng trọng lại.
Trước một khắc còn trông có vẻ yên tĩnh.
Sau một khắc, lại trở nên đáng sợ tới như thế.
Quả thực không cho người ta có một chút thời gian nào để phản ứng.
Hắn đột nhiên nhìn về phía phương hướng của Thập Tự môn.
Đám người Trình Thiên Dã bọn họ chắc là cũng đã chạy về tới nơi thuận lợi rồi đi ...
Con hẻm mà họ đã ở trước đó cách Thập Tự môn cũng không xa, chỉ cần bọn họ không lãng phí thời gian ở chỗ vừa rồi thì như vậy chắc chắn có thể chạy kịp trở về.
Ầm ầm!
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng trầm muộn.
Sau đó đám cháy bùng lên, kèm theo đó là một số tiếng kêu thảm thiết, khoảng cách chỗ hắn dường như chỉ có khoảng mấy trăm mét.
Đó là ... một cái đường khẩu của Tứ Phương minh?
"Tà Linh, thật là nhiều Tà Linh!"
"Mau bắn ra đạn tín hiệu!"
Từng viên đan tín hiệu đủ mọi màu sắc từ nơi đó bắn lên bầu trời, nổ bung sáng rực trong đêm tối, tiếng nổ vang ầm ầm.
Rung động lòng người!
Tốc độ phản ứng của tất cả các môn phái lớn đều rất nhanh.
Ở một hướng khác, gần như ngay khi tin tức từ Trần Thi Nghiên được truyền vào Thập Tự môn, bên phía Thập Tự môn cũng hành động hỏa tốc, triệu tập môn nhân, một phần người đi báo tin những người khác, một phần người nhanh chóng tập trung để đối phó với Tà Linh.
Mà bên phía Hắc Long quân cũng giống như vậy.
Tin tức của Trình Thiên Dã và lão Ngô vừa mới truyền đến đã kinh động đến Tổng binh Thượng Quan Vô Cực.
Sau đó, còn chưa có thời gian tiến hành điều tra cẩn thận, thì có thể nghe thấy được động tĩnh đáng sợ truyền đến từ trong đêm tối.
Toàn bộ Hắc Long quân lập tức bắt đầu hành động toàn diện.
. . .
Trên đỉnh tửu lâu cao chót vót.
Khí tức Dương Phóng mơ hồ, như là hòa vào làm một thể với bóng đêm, để cho người ta không thể cảm nhận được bất cứ điều gì.
Ánh mắt của hắn xa xa rơi vào chỗ đường khẩu kia của Tứ Phương minh, trong lòng đột nhiên cuộn trào.
Đêm nay hỗn loạn như thế, không biết có thể nhân cơ hội hay không ...
Trong mắt hắn lộ ra một tia sáng.
Bỗng nhiên!
Dương Phóng nhướng mày, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy đột nhiên những chuyển động kỳ lạ từ mọi hướng truyền đến, và kèm theo tiếng cười quỷ dị he he he he, thế mà lập tức có bốn năm đứa bé toàn thân đen nhánh từ bò qua từ con hẻm nhỏ cách đó không xa.
Những đứa bé quỷ dị đó rõ ràng là cũng chú ý đến Dương Phóng.
Trong khi bọn chúng đang bò thật nhanh, chúng quay đầu lại nhìn về phía Dương Phóng, với một nụ cười quỷ dị trên môi.
Nụ cười đó ở trong đêm tối mập mờ lộ ra càng kinh khủng!
"Không biết sống chết!"
Dương Phóng giọng điệu lạnh lùng.
Đầu óc hắn lại bắt đầu suy nghĩ.
Phủ Thành chủ đến cùng là làm sao có thể chở được nhiều đứa bé quỷ dị tới đây như vậy?
Đông đảo Tà Linh như vậy, muốn đi qua cổng thành nơi Hắc Long quân trấn giữ một cách dễ dàng là chuyện gần như không thể nào.
Nhưng bọn họ thế mà lại làm được!
"Chẳng lẽ nói bọn họ có Truyền Tống trận, hay là dùng những phương thức khác để chế tạo Tà Linh?"
Dương Phóng cau mày lại
Tin tức liên quan đến thế giới này, hắn vẫn là còn hiểu biết quá ít.
Rất nhiều chỗ đều lộ ra không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nếu như có Truyền Tống trận, vậy đây tuyệt đối là một tin tức vô cùng tốt.
"He he he he . . ."
Tiếng cười quái dị lại vang lên xung quanh Dương Phóng.
Bốn năm đứa bé quỷ dị toàn thân đen nhánh kia cũng không hề rời đi, mà là đang bò loạn qua lại xung quanh, thi thoảng lại ngẩng đầu nở ra nụ cười quỷ dị nhìn về phía Dương Phóng, từng tiếng cười âm trầm quái dị không ngừng truyền vào trong hai lỗ tai của Dương Phóng.
Tịch Tà ngọc trên người Dương Phóng xuy xuy rung động, nhanh chóng nóng lên.
"Hừ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới những thứ này, thi triển Đạp Tuyết công, thân thể giống như dung nhập vào bóng tối, nhanh chóng chạy về phía nơi xa.
Theo thân thể của hắn lướt qua, những con Tà Linh kia cũng vội vàng nhanh chóng tránh ra.
Giống như đang tránh né ôn thần vậy.
Hô hô hô!
Lên xuống mấy lần, Dương Phóng cũng đã rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng.
Bốn năm đứa bé quỷ dị đen nhánh kia ngơ ngác nhìn vào phương hướng Dương Phóng rời đi một chút, sau đó đột nhiên nở một nụ cười quái dị, nhanh chóng đuổi theo về phía Dương Phóng, từng đứa bé hai tay chạm đất, bò đi nhanh chóng, như là những con chuột chui rúc trong rãnh nước vậy.
"Cổn!"
Một âm thanh đáng sợ phát ra, làm rung chuyển màn đêm.
A!
Bốn năm đứa bé quỷ dị đen nhánh tất cả đều phát ra tiếng kêu chói tai, thân hình dừng lại một chút, hai tay ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, kêu to thê thảm.
Sưu!
Phốc phốc!
Dương Phóng bất ngờ lao ra từ con hẻm, bổ một đao vào trên đỉnh đầu một con Tà Linh với một lực đáng sợ, từ trên đỉnh đầu của đứa bé quỷ dị đen nhánh này bổ dọc xuống tới cằm, sau đó dùng sức ấn mạnh một cái.
Đứa bé quỷ dị này xem như bị hắn bổ cho tách ra, biến thành hai nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận