Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1161 - Đáng chết, đây là nơi quỷ quái gì!



Chương 1161 - Đáng chết, đây là nơi quỷ quái gì!




Dương Phóng phản ứng lại, lập tức nhìn về phía thân thể của mình, sau đó lập tức vận chuyển công pháp, bắt đầu áp chế thân thể.
Thánh quyết, Thái Huyền kinh tất cả đều đang phát động.
Trong cơ thể hắn tỏa ra từng đợt ánh sáng trắng mộng lung, tràn ngập khí tức thánh khiết nồng đậm.
Ma thân to lớn của hắn vốn cao tới gần trăm mét lập tức bắt đầu được áp chế xuống một cách chậm rãi, bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, áp súc lại.
Từng chùm ánh sáng trắng hiện lên, chẳng mấy chốc, thân thể của hắn đã khôi phục lại như thường một lần nữa, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo, quần áo trên người sớm đã nát tan.
Hắn lập tức lấy ra một bộ trường bào màu xanh sạch sẽ ra từ trong giới chỉ, sau đó mặc lên trên người.
"Xem ra ở bên trong sương mù hắc ám ta có thể khôi phục lần nữa."
Dương Phóng quay đầu nhìn về phía phương hướng xa xôi đằng sau.
Thần Khư thế giới mông lung sớm đã không còn chút dấu vết nào.
Không biết có là được sương mù hắc ám cản trở hay không hay là còn có nguyên nhân nào khác.
"Ta muốn trở lại Thần Khư thế giới!"
Trong mắt Dương Phóng lóe lên sự kiên định, nắm đấm nắm chặt lại, phát ra tiếng lốp bốp.
Loại bóng tối quỷ dị này, không nên là điểm đến của hắn.
Hắn chắc chắn có thể nghĩ ra biện pháp hoàn toàn thoát khỏi sương mù hắc ám.
Đột nhiên!
Dương Phóng vận chuyển Liễm Tức Hóa ảnh, thân thể giống như hóa thành bóng ma, sát trên mặt đất, bắt đầu đi trong bí mật.
Sương mù hắc ám nồng đậm, đối với Hắc Ám Thần chủng của hắn mà nói là nơi chốn để phát huy.
Không cần biết nơi này có nguy hiểm hay không, tóm lại, hắn cần phải lấy cẩn thận làm chủ.
···
Ở sau khi Dương Phóng vừa mới rời khỏi nơi này.
Nơi xa đột nhiên truyền đến dao động cực kỳ âm lãnh kinh khủng.
Bên trong những bộ lông màu đen và máu thịt dày đặc, một cơn gió lốc đen quỷ dị nổi lên, vù vù chói tai, giống như là đao vậy, cuốn về phía khu vực bên này, rạp trời kín đất, mang đến khí tức cực kỳ ngột ngạt.
Sau khi nó xuất hiện thì lập tức đi lang thang ở mảnh khu vực này, rung động ầm ầm, giống như đang tìm tung tích của Dương Phóng vậy.
Tuy nhiên đi dạo tới nguyên một vòng, nó cũng không thể phát hiện ra tung tích của Dương Phóng.
"Rời đi rồi? Khí tức biến mất?"
Bên trong gió lốc màu đen quỷ dị truyền đến giọng nói khàn khàn mà nghi hoặc.
Dường như có sinh vật khủng bố nào đó đang ẩn nấp ở trong đó.
Trong lúc mơ hồ, một đôi con ngươi lạnh lùng yêu dị nổi lên bên trong gió lấu màu đen, lạnh lùng đáng sợ, như dao, quét về phía bốn phương tám hướng xung quanh.
Một lát sau.
Nó tiếp tục quét về phía trước.
Vô số bộ lông màu đen và máu thịt cuốn về phía bên nó.
Khiến cho gió lốc màu đen trông càng yêu dị hơn, càng âm trầm hơn.
···
Nơi xa.
Dương Phóng Liễm Tức Hóa ảnh, lang thang suốt quãng đường.
Những nơi đi qua, khắp nơi đều là sự tĩnh lặng chết chóc, u ám và lạnh lẽo.
không nhìn thấy bất kỳ sinh mệnh nào, cũng không có một chút âm thanh nào.
Giống như bị bỏ rơi mãi mãi.
Trước đó khi hắn còn ở Thánh Linh cảnh, ngộ nhập vào sương mù hắc ám thì còn có thể nghe thấy các loại âm thanh trong sương mù hắc ám, nhìn thấy rất nhiều thứ không nên nhìn thấy.
Nhưng bây giờ sau khi hắn đột phá đến một bước cuối cùng, thực sự tiến vào sương mù hắc ám thì hết thảy những thứ này đều không còn nữa.
"Chẳng lẽ những gì nhìn thấy trước đó đều là ảo giác, bây giờ nhìn thấy mới là đúng?"
Dương Phóng suy nghĩ, tiếp tục lang thang trong thế giới đen tối này.
Ở chỗ này thậm chí ngay cả thời gian cũng không cảm nhận được.
Đi lang thang một mình ở đây trong một thời gian dài sẽ thực sự khiến cho người ta cảm thấy tan vỡ.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Dương Phóng cũng không biết bản thân mình đã lang thang ở chỗ này được mấy ngày.
Khắp nơi đều là bộ lông màu đen và máu thịt đỏ tươi vô tận, không nhìn thấy một bóng người nào, không nghe thấy một chút âm thanh nào, hắn cảm thấy mình sắp toang rồi.
"Đáng chết, đây là nơi quỷ quái gì!"
Hắn lớn tiếng mắng to, thân thể hắn khôi phục lại dưới trạng thái Liễm Tức Hóa ảnh.
Hắn cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu và nhìn về phía cánh tay trái của mình một lần nữa.
Không cần lo lắng.
Chỉ cần thời gian vừa đến, bản thân mình chắc chắn sẽ còn trở về.
Bản thân mình đã dành khoảng thời gian một tháng rưỡi ở thế giới bên ngoài.
Không bao lâu sau chắc chắn sẽ trở về.
Dương Phóng buộc phải tự an ủi mình, tiếp tục Liễm Tức Hóa ảnh về đi thang thang về phía trước.
Đi qua không biết bao nhiêu lâu.
Cuối cùng!
Hoàn cảnh trước mắt bắt đầu dần dần thay đổi.
Xuất hiện một số ngọn núi không hoàn chỉnh và những tòa nhà cổ bị hư hại, trải dài và tráng lệ, tràn ngập bi thương, kể về vinh quang của quá khứ, nhìn một cái là vô tận.
Khi Dương Phóng đang tỏ ra nghi ngờ và âm thầm theo dõi tất cả những điều này.
"Rống ..."
Ở khu vực không rõ cách đó không xa, đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng thét dài kinh khủng làm cho người tê dại da đầu, âm trầm kinh khủng, mang theo uy áp khó tả, khiến cho sương mù hắc ám cũng đang vặn vẹo.
Dù là ở khoảng cách rất xa, Dương Phóng cũng cảm nhận được sự cường đại.
Sắc mặt hắn khẽ biến.
Có vật sống!
Đó là sự tồn tại gì?
Loại lực lượng này tuyệt đối không thua kém chính mình!
Khi thân thể hắn dừng lại và cảm thấy rất khiếp sợ.
Một phương hướng khác ở sau lưng.
Cơn gió lốc màu đen kỳ lạ lại xuất hiện ở nơi hắn lộ thân lúc trước.
Gió lốc to lớn, gào thét chói tai, mang theo dao động cực kỳ đáng sợ, dừng lại, đôi mắt phía trên lạnh lùng nhìn về phía nơi phát ra tiếng gào thét.
"Hừ!"
Nó phát ra tiếng hừ lạnh, thao túng gió lốc màu đen, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Có vẻ như cực kỳ kiêng kị với loại tồn tại phát ra tiếng gào thét kia.
···
P/S: Ta thích nào ... chương 6 ... cầu Kim Phiếu các đạo hữu :D



Bạn cần đăng nhập để bình luận