Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 985 - Tượng Phật bằng xương bằng thịt



Chương 985 - Tượng Phật bằng xương bằng thịt




Tiếng sáo này quả thực đang cố tình thu hút bọn họ chạy tới đây sao?
Ánh mắt Dương Phóng liếc nhìn, chỉ thấy ở bên trong toàn bộ khu phế tích rộng lớn này không có một bóng người nào.
Hai người hắn không thể nghi ngờ là nhóm đầu tiên xuất hiện ở đây.
"Đi thôi, đi qua xem một chút."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Vâng, Tôn giả."
Huyền Long đạo nhân nghiêm nghị gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
Trước đó lúc còn ở bên trong sương mù màu trắng, hắn thiếu chút nữa thì trúng chiêu.
Nếu không phải Dương Phóng cứu hắn, vậy hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Đối với mảnh đất tà dị này, hắn không dám có một chút chủ quan nào.
Bước chân bước ra, hai người chẳng mấy chốc đã tiến vào trong ngôi miếu cổ ở trước mắt, ánh mắt quan sát, chỉ thấy ở bên trong toàn bộ ngôi miếu lít nha lít nhít đầy những bức tượng Phật.
Mỗi một bức tượng Phật đều có vẻ mặt khác nhau, tư thế khác nhau.
Có nào là vẻ mặt lộ vẻ từ bi, có trên mặt nở nụ cười, có thì vẻ mặt đau khổ, có thì vẻ mặt u sầu, có thì ánh mắt hung dữ, có thì trên khóe miệng vểnh lên ...
Nhưng đều không ngoại lệ, mỗi một bức tượng Phật đều máng tới cho người ta một loại cảm giác rất tà.
Không phải tướng mạo bọn họ tà mà là ánh mắt tà.
Ánh mắt của bọn họ giống như chân thật vậy.
Từ lúc vừa mới tiến vào, trong lòng Dương Phóng đã ngưng trọng lại, cảm nhận được dường như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chính mình, nhưng khi hắn nhìn vào những ánh mắt này thì lại phát hiện loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này lập tức biến mất.
Một khi hắn thu hồi ánh mắt, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm vào kia lại xuất hiện lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vô cùng quỷ dị.
Đi ở chỗ này khiến cho người ta phải dựng hết cả tóc gáy, linh hồn cảm thấy bất an.
Đột nhiên!
Dương Phóng dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy bức tượng Phật khác trước mặt, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
"Tôn giả sao vậy?"
Huyền Long đạo nhân nhịn không được mà hỏi.
"Mấy bức tượng Phật này là bằng xương bằng thịt."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Bằng xương bằng thịt?"
Huyền Long đạo nhân thay đổi sắc mặt.
Phốc!
Dương Phóng phát ra một đạo kiếm khí, nhanh như thiểm điện, một bức tượng Phật ở trước mắt lập tức bị cắt ra.
Huyền Long đạo nhân lập tức giật nảy cả mình.
Chỉ thấy bên trong bức tượng Phật đó đột nhiên tồn tại máu thịt xương và kinh mạch, vô cùng tươi mới... như thể đây là một người sống.
Này quả thực quỷ dị!
Lớp da bên ngoài của bọn họ rõ ràng là đá, không khác gì so với tượng Phật bằng đá, nhưng bên trong thế mà lại có máu thịt, có nội tạng, thậm chí có bộ phận nội tạng còn đang đập không ngừng.
Giống như bức tượng Phật này đang sống vậy.
Sau khi Dương Phóng chém đứt bức tượng Phật trước mặt, ánh mắt quỷ dị bốn phương tám hướng lập tức trở nên dày đặc hơn, có điều, sau khi Dương Phóng lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, những ánh mắt đó nhanh chóng tan biến đi.
Kiếm khí của Huyền Long đạo nhân cũng lập tức quét tới.
Phốc!
Lại là một bức tượng Phật bị chém đứt.
Giống như Dương Phóng chém đứt vậy.
Bên trong máu thịt xương cốt, nội tạng, kinh mạch, đầy đủ mọi thứ đều có ở bên trong, máu đỏ tươi chảy khắp mặt đất.
Hai người cảm thấy vô cùng quỷ dị, sau đó lập tức tìm tòi ở bên trong ngôi miếu này.
Tuy nhiên đáng tiếc, toàn bộ khôi miếu này ngoại trừ lít nha lít nhít gần ngàn bức tượng Phật này ra, dường như không còn thứ gì khác.
Ngay vào lúc Dương Phóng đang suy nghĩ.
Đột nhiên, trong sương mù nơi xa, truyền đến động tĩnh khác lạ.
Một bóng người khác từ trong sương mù nhanh chóng lao tới, trên người mặc trường bào màu xám mang phong cách cổ xưa, sắc mặt vàng như nghệ, không phán đoán ra tuổi, vừa mới đến thì vẻ mặt lập tức thay đổi, lập tức nhìn về phía hai người Dương Phóng ở bên trong miếu.
Lại có người còn đến sớm hơn so với hán?
"Là hắn, cao thủ Bái Thần giáo ban ngày!"
Huyền Long đạo nhân lập tức nói nhỏ.
Sắc mặt người đàn ông mặc trường bào màu xám kia thay đổi, ở sau khi đến, đầu tiên là nhìn vào hai người Dương Phóng một chút, sau đó lại nhìn xung quanh ngôi miếu cổ một chút, nhẹ nhàng chắp tay, lập tức quan sát một bên của ngôi miếu.
Dương Phóng làm như không có chuyện gì xảy ra, phớt lờ như không thấy.
Mà ở sau khi người đàn ông mặc áo bào xám này đến được không bao lâu.
Màn sương mù bên ngoài kia lại truyền đến động tĩnh nữa.
Lại thêm hai bóng người liên tục lao nhanh tới.
Người đi đầu rõ ràng là một lão giả hoàn toàn xa lại, thân hình to lớn khác thường, trên người mặc áo bào màu đen, lông mày rậm, khuôn mặt như diều hâu, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt của hắn, có một loại màu xám xịt khó tả, giống như thể hắn làm việc liên quan đến người chết quanh năm vậy.
Ở sau lưng hắn, một bóng người cao tới hơn ba mét đứng ở đó, sắc mặt lạnh lùng, không động đậy, giống như một tòa tháp sắt nặng nề vậy.
Ngay khi lão giả này vừa mới xuất hiện, đôi mắt của hắn hơi nheo lại nhìn về phía Dương Phóng và những người khác.
Sau đó ánh mắt chuyển động, như có điều suy nghĩ, lập tức cắm đầu lục tìm bên trong ngôi miếu cổ.
Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua.
Bắt đầu liên tục lần lượt có người tiến vào.
Mỗi lần tiến vào đều là một người hoặc hai người.
Người đến càng ngày càng nhiều, tất cả đều là cường giả.
Đảo mắt cái đã đạt tới con số hơn mười người.
Sau khi mỗi người đi vào đều không nói một lời, lập tức cắm đầu lục soát.
Chỉ tiếc toàn bộ ngôi miếu ngoại trừ tượng Phật là tượng Phật ra.
Hoàn toàn tìm không ra bất kỳ thứ có giá trị nào.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận