Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 436: Huyền âm Long trảo!

Vị tăng nhân kia ho ra máu, thở ra nhiều hơn hít vào, nói năng khó khăn và vô cùng đau đớn.
"Không nên mở ra?"
Dương Phóng nhíu mày, hỏi: "Đại sư có thể nói rõ hơn không?"
Trên mặt vị tăng nhân kia nở ra nụ cười thảm, nói: "Bên trong ... là ... là ... Huyền âm Long trảo, sẽ ... sẽ mang đến tai họa, xin ... xin nhanh chóng ... tìm nơi nào đó ... chôn xuống ..."
Hắn cố gắng nói ra mấy chữ cuối cùng, nghiêng đầu một cái bỏ mạng chết thảm.
"Huyền âm Long trảo!"
Dương Phóng lẩm bẩm.
Chưa từng nghe qua thứ này.
Là ở trên thân rồng?
Ánh mắt của hắn lại quan sát về phía cái hộp gỗ một lần nữa, chuẩn bị cẩn thận hỏi người đàn ông mặt vàng như nghệ kia một lần nữa.
Dương Phóng xoay người lại, thả thân thể người đàn ông mặt vàng như nghệ sang một bên, ngồi trên ghế, giống như không có việc gì, tiếp tục chờ đợi.
Không bao lâu sau.
Nơi xa, bên trong màn mưa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Đám người Thanh Thành viện đuổi theo ra trước đó lại trở về quán rượu một lần nữa.
Có điều, sau khi bọn họ để ý tới người đàn ông mặt vàng như nghệ trên mặt đất thì thay đổi sắc mặt.
Sau đó ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Dương Phóng, trong lòng chấn kinh.
Gia hỏa này!
Đi ra từ lúc nào?
Lại còn sớm đã bắt giữ được người đàn ông mặt vàng như nghệ?
Trong lúc nhất thời, bọn họ hai mặt nhìn nhau, càng không dám bước vào quán rượu lần nữa.
Lại ngay vào lúc này!
Bên ngoài lại có một người lao tới, sau khi nhìn thấy đám người Thanh Thành viện ngăn ở cửa, thần sắc giận dữ, công lực bộc phát, một chưởng vỗ tới, "Cút mau!"
Đám người Thanh Thành viện cùng nhau biến sắc, vội vàng nhanh chóng tránh né.
Bóng người kia chấn văng mọi người, trực tiếp nhanh chóng lao vào quán rượu.
Sau khi hắn nhìn thấy Dương Phóng thì ôm song quyền một cái, khom người nói: "Đội trưởng, có biến!"
Hắn lập tức nhỏ giọng nói bên tai Dương Phóng.
Dương Phóng hơi nheo mắt lại.
"Ngươi nói cái gì?"
"Tạm thời không biết là thứ gì gây nên, nhưng hơn phân nửa không phải do nhân loại làm ra!"
Người này cắn răng nói.
Dương Phóng đột nhiên đứng dậy, đi về phía phương hướng ra ngoài cửa, nói: "Mang theo người trên mặt đất đi!"
"Vâng, đội trưởng!"
Người này trực tiếp nhấc thân thể người đàn ông mặt vàng như nghệ, nhanh chóng đi theo Dương Phóng.
Lưu sư huynh ở một bên lộ ra vẻ mặt chấn kinh, nhìn về phía hai người Dương Phóng rời đi.
"Thần Ảnh vệ!"
"Cái gì? Thần Ảnh vệ?"
"Lưu sư huynh, bọn họ là Thần Ảnh vệ?"
Mọi người bên cạnh thi nhau giật mình.
"Đúng!"
Lưu sư huynh lộ ra vẻ mặt khó coi, sau đó ánh mắt nhìn sang hai vị tăng nhân ở bên trong quán rượu, thân thể nhanh chóng lao tới, tìm tòi ở trên người hai vị tăng nhân.
Một lát sau.
Lưu sư huynh mở miệng ra lần nữa: "Đây là tăng nhân của Đại Minh tự, trước đây không lâu Đại Minh tự vừa mới gặp phải tập kích, cao thủ trong chùa tử thương thảm trọng, người của bọn họ thế mà xuất hiện ở nơi này!"
...
Gió thổi lất phất.
Mưa phùn mịt mù.
Dương Phóng thân hình cao lớn, lướt dọc từ đằng xa tới, bàn châm giẫm vào trên lá rụng, mỗi một bước giẫm ra đều có thể lao ra khoảng cách rất dài, thân thể nhanh chóng lao về phía một ngôi miếu hoang ở phía trước.
Mới vừa tới gần, một mùi máu tươi nồng nặc truyền đến từ phía trước.
Mặc cho thời tiết mưa gió, vẫn như cũ không thể che nổi mùi máu tanh này.
Chẳng mấy chốc Dương Phóng gặp được mấy chục bóng người ở bên trong ngôi miếu đổ nát.
Sau khi hơn mười tên Thần Ảnh vệ vừa nhìn thấy Dương Phóng lướt đến thì thi nhau đứng lên.
"Đội trưởng!"
"Đội trưởng, ngươi đã đến!"
Đông đảo Thần Ảnh vệ mở miệng nói.
Bọn họ phần lớn người đều ở vào Bát phẩm, Cửu phẩm, người nổi bật trong đó đều đã vào Thập phẩm.
Đương nhiên, Dương Phóng lãnh đạo chỉ là một cái tiểu phân đội trong đó mà thôi.
Nhưng cho dù là vậy, tiểu phân đội hơn mười người này vẫn có một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Sau khi Dương Phóng rơi vào trong miếu hoang, chân mày nhíu càng chặt hơn.
Mùi máu tanh trong miếu còn muốn nồng nặc hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
"Thi thể ở đâu?"
Hắn nói với giọng lạnh lùng.
Cho tới lúc này, vị Thần Ảnh vệ trước đó chạy theo sau lưng mới mang theo người đàn ông mặt vàng như nghệ nhanh chóng chạy đến.
"Ngay ở Phật điện phía đằng sau!"
Một người bên cạnh đi ra, vẻ mặt khó coi chỉ về phía trước.
Đó là một nam thanh niên có tên là Lục Viễn, thân thể rất cao, khoảng hai mươi lăm mười sáu tuổi, kiếm pháp cực kỳ độc đáo, thực lực coi như xuất chúng trong đám người.
Dương Phóng ngay lập tức đi về phía phương hướng đằng sau Phật điện.
Lục Viễn bên cạnh cũng lập tức đi theo sau lưng và đi qua vũng nước.
Không bao lâu sau, bọn họ đi tới bên trong Đại Hùng Bảo điện đã bị hư hại.
Cho dù là Dương Phóng sớm đã có chuẩn bị về tâm lý, nhưng sau khi tiến vào Phật điện thì vẫn như cũ không thể không sầm mặt lại.
Toàn bộ bức tường Phật điện, hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, trông nhớp nháp và gay mũi, tràn ngập máu tanh, mặt đất, cửa sổ và tượng Phật đều dày đặc các mảnh nội tạng đứt nát.
Trên những bức tường xung quanh, càng là được dùng máu tươi viết lên từng chữ từng chữ như gà bới, kinh người đập vào mắt, có loại cảm giác âm trầm.
Dưới tượng Phật ngồi có tổng cộng bảy cái thi thể, chết vô cùng thê thảm.
Tay chân mỗi người đều bị vặn gãy, phần bụng bị xé ra, con mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Thậm chí trên mặt của bọn họ đến nay còn chưa hết vẻ sợ hãi dày đặc.
Cái này giống như ở vào lúc còn sống bị thứ gì đó dằn vặt cho đến chết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận